Ngày hôm sau, Kynemeia ngẩn người nhìn chằm chằm vào cậu nhóc đang ngồi bệt dưới sàn phòng giam.
“… Xảy ra chuyện gì?”
“Ta lại bị tóm rồi.”
Eian thản nhiên nói bằng giọng dễ thương, còn Kynemeia thì quay lưng về phía cậu ta, vùi mặt vào giữa hai lòng bàn tay.
Thằng lỏi này bị gì vậy? Cậu ta thực sự quyết tâm chọc giận mình hay sao?
Chẳng biết có thấy được những suy nghĩ của nàng hay không, Eian chỉ mỉm cười mà rằng,
“Cô định giết ta hả?”
“Không!”
Kynemeia nắm chặt lấy song sắt. Viên cai ngục bắt đầu giải thích cậu ta đã tái đột nhập vào thái ấp như thế nào. Sau khi bị đội kỵ sĩ cản lại, cậu chỉ đơn giản đi đến nhà lao như đi tản bộ mà chẳng có chút thái độ đầu hàng nào.
‘Thế này là sao? Cậu ta muốn bị mình giết ư?’
“Cứ thả anh ta đi…”
Nghe theo lệnh nàng, viên cai ngục bước vào phòng giam và tháo xích. Eian đứng bật dậy. Theo dõi cử động của kẻ đáng ghét chuyên gây phiền toái này, trán Kynemeia nhăn lại.
‘Đây là lần cuối rồi nhỉ? Làm ơn nói đây là lần cuối cùng đi!’
Nàng đã nghĩ vậy đấy. Nhưng hy vọng nhỏ nhoi này hoàn toàn bị dập tắt, bởi nàng liên tục gặp Eian trong hầm ngục suốt một tuần sau đó!
—
Giờ Eian và lính gác ở phủ Đại Công tước đã đánh bạn với nhau và còn cùng nhau chia sẻ đồ ăn vặt – nhìn cảnh này, Kynemeia chỉ còn cách dựa trán vào tường.
“Có phải anh muốn trả thù ta không? Anh có mối hận không đội trời chung với ta, hay là…”
“Ta á? Trước đây ta và cô từng gặp nhau rồi sao?”
“Không có chuyện đó.”
“Vậy thì ta không ghét bỏ gì cô cả.”
Eian cười ngọt ngào, đưa tay chỉnh lại mái tóc rối của nàng. Bởi vì đến tìm cậu ta ngay sau khi thức dậy nên nàng chỉ kịp chải tóc qua loa bằng tay.
Nếu không thì tại sao? Nàng đảo mắt. Lúc này, chân cậu ta không mang xiềng còn cửa phòng giam mở toang, mặc kệ cậu ta đến và đi tuỳ ý. Eian tự bước ra khỏi nhà lao và đứng trước mặt nàng.
“Nếu vậy thì tại sao anh cứ để bản thân bị bắt?”
Eian bình tĩnh cắn một miếng táo.
“Tiểu thư trẻ tuổi, ta nghe nói cô đang cần một cận vệ phải không?
“Không.”
“Lạ nhỉ, ta đích thân nghe anh lính canh đây nói thế mà.”
“Ối!”
Biết mình đã lỡ lời, viên cai ngục nuốt nước bọt.
Hoá ra là anh ta tiết lộ…
Kỵ sĩ giữ vai trò cận vệ của nàng chuẩn bị nghỉ hưu, nên giờ nàng đang tìm kiếm một người mới. Chưa có kế hoạch tuyển chọn cụ thể nào cả, thế mà lời đồn đoán đã đến tận hầm ngục rồi…
Nhanh thật đấy. Kynemeia nghiêng đầu, trên mặt toàn là vẻ cau có.
“Thì sao?”
“Ta muốn tự tiến cử. Làm cận vệ của cô đó.”
“Ở Ma Tháp không có việc cho anh làm à?”
“Cô cũng biết là ta rảnh mà.”
“Cho dù anh là Rikasha?”
“Đó là vì ta sở hữu tài năng vượt trội.”
“Lỡ như ta cấm anh trở thành cận vệ của ta thì sao?”
“Thì ta sẽ lại ghé thăm hầm ngục nhà cô.”
“Vị trí cận vệ chỉ là công việc tạm thời thôi.”
“Không thành vấn đề.”
Không thành vấn đề ư?! Chết tiệt! Đáng lẽ mình nên nói đây là dịch vụ trọn đời mới phải. Mình có thể đổi ý, nhưng mà chắc cậu ta sẽ lại làm một câu ‘không thành vấn đề’ nữa thôi. Viễn cảnh kinh hoàng đó khiến nàng không dễ gì mở lời.
Được rồi, tốt nhất là đừng nói linh tinh. Nhưng để NGƯỜI ĐÓ làm cận vệ của mình sao?
Chỉ cần đứng cạnh cậu ta đã đủ làm mình tức điên lên rồi. Mình có nên nói là cậu ta phải đánh bại cả đội kỵ sĩ để đủ tiêu chuẩn trở thành cận vệ của mình không đây?
Không, không thể làm thế được. Không kỵ sĩ nào ở lâu đài này đủ sức vượt mặt cậu ta cả…!
Nghĩ đi nghĩ lại thì, chuyện sẽ thành tự bê đá đập vào chân mình mất. Và Kynemeia này không hề ngu ngốc đâu. Mình chắc chắn cậu ta có ý đồ bất chính gì đó.
Kể cả khi bị nàng lườm một cách nghi ngờ, Eian chỉ mỉm cười ra bộ chẳng quan tâm.
Cứ cãi nhau suốt thế này không giải quyết được gì cả.
“Trời ạ–.”
Với lại, không phải mình có việc quan trọng hơn cần làm hay sao?
“Được rồi…”
Nghe thấy Kynemeia lí nhí những lời này, nụ cười trên mặt Eian tươi tỉnh hơn hẳn.
“… Chỉ một thời gian thôi.”
Đúng vậy, đây chỉ là tạm thời. Mình sẽ giữ cậu ta bên cạnh vài hôm, để cậu ta bảo vệ mình, sau đó đá cậu ta ra ngoài. Bằng bất cứ giá nào!
—
“Con làm loạn đủ chưa hả.”
Ở đầu bên kia của quả cầu truyền tin, Giáo sư của Eian gõ nhịp lên mặt bàn như thể đang chơi dương cầm. Điều này cho thấy ông rất không hài lòng với tình hình hiện tại.
“Con không phải kẻ gây sự trước.”
“Nhưng con khiến Ryan bực bội.”
Khoé miệng của Eian khẽ nhếch lên.
“Thầy chắc là lỗi tại con à?”
Câu trả lời này còn tệ hơn là ngoan ngoãn nhận tội. Danh tiếng không mấy tốt đẹp của Eian trong Ma Tháp và những vết thương từ lần xung đột với các pháp sư ở đó đều là hoạ cậu tự rước vào thân.
… Nếu là vậy thật thì tốt.
“… Bỏ đi. Nếu các lão sinh có ấn tượng xấu về con, cái ghế Chủ nhân Ma Tháp coi như đi tong. Con biết điều này, phải không?”
“Con chỉ cần trừ khử tất cả bọn họ thôi mà. Việc đó cũng đâu khó đến thế?”
“Eian–!”
“Con đùa thôi, thưa Thầy.”
Eian cười nhẹ rồi trả lời.
“Xin người đừng bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như vậy.”
Nhưng người đàn ông này biết rõ Eian hoàn toàn có khả năng làm thế. Và ông ta không thể hiểu nổi câu nói của cậu là sự thật hay một lời nói đùa.
“Con ẩn thân ở đâu đó cho đến khi mọi việc lắng xuống đi. Và cũng đừng liên lạc với ai cả.”
“Ừm, dù sao đó cũng là kế hoạch của con.”
Eian mỉm cười khi nghĩ đến Kynemeia, và vị Giáo sư nhíu mày, nhận ra có điều gì đó ẩn giấu sau nụ cười này.
Sao thằng bé nghe lời thế? – ông ta tự nhủ.
Eian Krosch không phải loại người sẽ tìm cách tránh gây ra xung đột. Cậu ta cũng không phải loại người bận tâm đến cảm xúc của những kẻ khác. Nếu ngày mai cậu ta đến đập Ma Tháp ra thành đống phế liệu, ông cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên.
“Thầy biết không, con đã gặp một người có thể thấy được dấu hiệu mà không cần có linh lực.”
“… Cái gì?”
Chỉ những người sở hữu linh lực mới có thể nhìn thấy dấu hiệu của những pháp sư dưới trướng Ma Pháp. Nếu không có linh lực, chuyện này là bất khả thi.
“Ở đâu? Bằng cách nào? Không thể có chuyện đó được… Không, có khả năng người này đang che giấu linh lực của mình. Nhưng nếu là vậy thì chẳng phải năng lực của họ đã đánh động đến chúng ta rồi sao?”
Bản năng của một pháp sư là không thể kìm nén sự tò mò. Chuyện Giáo sư của cậu hỏi danh tính người này và tìm cách gặp họ là thứ sẽ xảy ra chẳng chóng thì chầy.
Vậy nên…
“Con không muốn. Con sẽ không để Thầy gặp người đó đâu.”
“Cái thằng này…”
Khi Eian chấm dứt cuộc gọi bằng những lời này, vị Giáo sư đáng kính dộng nắm đấm xuống mặt bàn.
—
“Eian…!”
Mình đã quá nuông chiều nó trong quá trình nuôi dạy– Không, thành thật mà nói, mình chưa một lần nuông chiều nó. Nó bất trị là bởi nó đã tự do sống theo cách nó muốn suốt ngần ấy năm qua.
“Không linh lực à…”
Làm gì có chuyện một Rikasha mạnh vô địch như Eian lại không cảm nhận được nguồn linh lực.
“Phù. Trời ạ. Giá mà mình có thể gặp người nọ một lần.”
—
“Thưa ngài, cái thằng Einsane– ý tôi là Eian đó, sẽ không quay lại sao?”
Benjamin, người trợ lý đã đứng cạnh ông từ khi cuộc gọi bắt đầu, khẽ hỏi. Cậu Benjamin trầm tĩnh thường ngày chẳng nói một lời, hôm nay lại lên tiếng hỏi một câu mà chính anh đã nghe thấy câu trả lời chỉ vì muốn nghe ông khẳng định. Rằng hiện tại Eian sẽ không trở về Ma Tháp.
“Có vẻ là vậy.”
“…!”
“Tôi hiểu rồi. Hừm, quả nhiên– Hừm. Giờ Eian nên, khụ, rời khỏi tòa tháp một thời gian. Khụ.”
“Benjamin. Khóe miệng cậu đang ngoác ra kìa.”
“Khụ, ngài nhầm rồi- khụ, tôi đâu dám.”
Vị Giáo sư lắc đầu. Tin này sẽ lan nhanh như một đám lửa trên đồng cỏ.
“Nếu thằng lỏi Einsane còn ở lại tòa tháp thêm ba ngày nữa, tôi đã từ bỏ vị trí pháp sư này rồi.”
“Làm tốt lắm. Cậu chịu đựng nó rất tốt!”
Hai người bạn chí cốt an ủi và ôm nhau một cái.
“Thế mà lại có ngày Einsane rời khỏi toà tháp… Hoá ra ông trời có mắt thật. Ôi Thánh thần ơi, cảm ơn người rất nhiều.”
Và vẫn có cả những pháp sư quỳ gối cảm tạ Thần linh trong Ma Tháp, nơi vốn dĩ không hoan nghênh các loại thờ phụng tín ngưỡng.
Mình không trách họ. Đến mức câu ‘Mai mày đi gặp Einsane đi’ được sử dụng rộng rãi như một câu chửi thề độc địa là biết mọi người ghét thằng nhóc đó đến mức nào rồi.
Kể từ ngày đặt chân đến Ma Tháp, Eian đã tra tấn những pháp sư vô tội này bằng vô số cách thức sáng tạo. Màn ngoạn mục nhất là lần cậu cưa đối thủ ra làm đôi rồi chôn nửa thân trên trong cát sa mạc, nửa còn lại vùi dưới tuyết sâu.
Các pháp sư khác không thể hiểu nổi nguyên lý hoạt động của loại pháp thuật tinh tế này. Khi thấy một pháp sư trẻ tuổi còn chưa tái thức tỉnh lại dễ dàng khai triển thứ ma pháp khó hiểu như vậy, tâm trạng mọi người đều tụt dốc không phanh.
Không chỉ vậy, cậu ta còn sở hữu thứ ma thuật kỳ dị có khả năng gây đau đớn tột cùng cho cơ thể của đối thủ. Mọi người chẳng còn bận tâm về lý do cậu làm những chuyện như vậy nữa.
Chắc là vì nó là một thằng lỏi nhỏ nhen xấu tính thôi.
Kệ đi, dù sao cũng là Einsane mà.
Phải mất một lúc những tiếng hò reo ăn mừng việc Eian đã rời khỏi toà tháp mới lắng xuống.