Mãi Mãi Cùng Hades - Chapter 3
Chương một
Hơn một ngàn năm sau, tại một thị trấn nhỏ ở nước Anh…
Ever Carlisle lén gạt nước mắt khi cô đóng cuốn sách lại và giấu nó dưới gối. Mặc dù giường của cô chỉ là những tấm ván gỗ và chăn của cô không có gì khác ngoài một tấm màn cũ bỏ đi, nhưng những cảm giác khó chịu nho nhỏ này không còn tồn tại khi cô lạc vào những câu chuyện của Underworld.
Cô không còn đếm được số lần mình đã đọc phiên bản đặc biệt này của Hades và Persephone, nhưng cô khá chắc rằng mình sẽ tiếp tục đọc đi đọc lại. Nó quá đỗi đẹp đẽ và lãng mạn, có quá… nhiều thứ mà cuộc sống của cô không có.
Tiếng chuông trong phòng cô vang lên, nhắc nhở cô rằng câu chuyện tình yêu của Hades và Persephone là một giấc mơ và đây—-
Tiếng chuông liên tục vang lên, đe dọa làm thủng màng nhĩ của cô.
Đây là hiện thực.
Cô đã từng hỏi Arisa rằng liệu có thể điều chỉnh âm lượng hay không, và bà cô của cô chỉ cho cô một cái nhìn. Ngày hôm sau, tiếng chuông đã lớn gấp đôi, và Ever đã học được bài học của mình.
Kiềm lại một tiếng thở dài, Ever ngồi dậy và với lấy máy liên lạc nội bộ. Cô bấm số phòng cô mình. Khi cô của cô nhấc máy, cô lẩm bẩm, “Chào buổi sáng—-”
Arisa cắt lời cô một cách thô lỗ, hối thúc, “Mày làm gì lâu thế?”
“Con xin lỗi cô. Con sẽ xuống đó—- ”
Arisa dập điện thoại của cô.
“—-ngay,” cô kết thúc một cách không cần thiết. Đặt ống nghe vào vị trí cũ, cô bước đến cửa sổ phòng ngủ của mình, đây thực ra là một căn gác cũ không được sửa chữa của ngôi nhà. Thế giới bên ngoài đang vẫy gọi, với bầu trời xanh như ngọc và âm thanh của sự sống.
Tiếng chim hót líu lo, tiếng hàng xóm râm ran chào nhau, và nếu cô nhắm mắt lại, cô thậm chí có thể tưởng tượng mình nghe thấy tiếng gió hát lên tất cả những gì đẹp đẽ và chói lọi mà nó đã thấy.
Thế giới này thật đẹp, nhưng đối với một người như cô, đó chỉ là một cái lồng áp bức mà cô sẵn lòng đánh đổi để lấy một thế giới của đêm vĩnh hằng nếu điều đó có nghĩa là cô có thể…
Tự do.
Bên ngoài, bầu trời dần âm u. Tia chớp lóe lên. Sấm cuồn cuộn. Và sau đó trời bắt đầu mưa phùn. Cô nhắm nghiền mắt, tiếng hạt mưa làm cô dịu lại.
Cô thích thời tiết như thế này, chủ yếu là vì cô cảm thấy Underworld sẽ trông như vậy.
Tinh tế, bóng tối êm dịu, và được cai trị bởi vị vua và hoàng hậu yêu nhau.
Mình không quan tâm liệu mình có ngu ngốc hay không, Ever nghĩ với sự bướng bỉnh hiếm có. Dù sao thì những giấc mơ đều là miễn phí, vậy tại sao cô không thể để cho mình mơ về những điều kỳ diệu nhất?
Và đối với cô, mơ ước đó chính là một ngày nào đấy cô sẽ tìm thấy Hades của riêng mình.
Hades của cô sẽ chiếm được tình cảm của Ever và đưa cô thoát khỏi tất cả những hiện thực tàn nhẫn của cuộc sống.
Trên hết, Hades sẽ xem cô như một con người đáng được yêu thương.
CUỘC SỐNG MỖI NGÀY ĐỀU ĐƯỢC ĐỊNH SẴN bởi tự nhiên, nhưng liệu một thói quen như vậy có cảm thấy đơn điệu hay không phụ thuộc vào người đồng hành cùng bạn.
Những người được bao bọc bởi tình yêu là những người may mắn. Chính sự lặp đi lặp lại trong cuộc sống hàng ngày của họ là một khía cạnh mà họ trân trọng. Họ coi đó là một dấu hiệu của sự ổn định và cam kết, và không có điều gì tuyệt hơn hơn họ có thể yêu cầu ngoài sự đảm bảo rằng những ngày còn lại sẽ cho phép họ ở bên nhau.
Nhưng đối với những người cô đơn ngay cả khi được bao quanh bởi những người khác, sự đơn điệu tuyệt đối trong những tháng ngày của họ sẽ giống như một lỗ hổng trong sự tồn tại của họ, một sự trống trải gặm nhấm sẽ lớn dần lên mỗi giây cho đến khi họ chỉ còn là lớp vỏ bên ngoài.
Họ sẽ ngừng sống.
Thay vào đó, họ sẽ chỉ tồn tại… cho đến khi không còn gì nữa.
Mình không thể tin được là mới có tám giờ sáng, Ever nghĩ khi bắt đầu dọn dẹp phòng khách được trang trí bằng màu vàng. Đó là bức tranh về sự nghèo khó của giới thượng lưu, thật trớ trêu khi mọi người đều biết Arisa Carlisle cực kỳ giàu có. Bà ta chỉ tình cờ keo kiệt, và không quan tâm chút nào rằng giấy dán tường đã phai màu và bắt đầu bong tróc, và cả tấm thảm cũ kỹ bao phủ toàn bộ tầng hai cũng đã có mùi ẩm mốc.
Ever không thể kìm được nghiến răng khi đẩy chiếc ghế sô pha nặng nề sang một bên. Thật tuyệt nếu cô có thể nhờ ai đó giúp cô nâng đồ đạc, nhưng điều đó có nghĩa là Arisa phải trả tiền cho một người giúp việc khác trong nhà, vốn là điều gần như là không thể.
Khi Ever xong xuôi với tầng hai, cô lê bước xuống cầu thang, mang theo máy hút bụi để bắt đầu dọn hành lang.
Không kìm được, cô liếc nhìn đồng hồ một lần nữa và nén tiếng thở dài khi thấy nó mới tám giờ bốn mươi lăm.
Mới chỉ chưa đầy bốn tiếng đồng hồ kể từ khi cô thức dậy, nhưng đã có cảm giác giống như mãi mãi rồi.
Thông thường, Ever sẽ thức dậy lúc bốn giờ sáng để tự thưởng cho mình một giờ đọc sách. Nhưng hôm nay, cô thức dậy muộn và chỉ có đủ thời gian để tắm rửa và ăn sáng nhanh chóng trước khi vội vã đến phòng của bà cô lúc sáu giờ rưỡi.
Ở đó, cô sẽ giúp Arisa thay đồ và tắm rửa, sau đó cùng bà ta đến phòng ăn để ăn sáng. Trong khi Arisa chợp mắt vào buổi sáng, phần còn lại trong ngày của Ever sẽ là dọn dẹp cho đến khi tới giờ cô ăn trưa chóng váng, và sau đó đảm bảo rằng Arisa sẽ thức dậy với bữa trưa trên giường.
Tiếp đến, sẽ là công việc làm vườn và việc vặt trong khi Arisa ngủ trưa. Vào thời điểm cô quay lại, Arisa cần phải được thức dậy để ăn tối – vẫn ở trên giường – và sau đó cô sẽ cần chuẩn bị cho cô của mình đi ngủ.
Sẽ mất khoảng ba mươi phút để Arisa chọn một cuốn sách hoặc giả vờ chọn một cuốn khi cả hai đều biết rằng bà cô của cô cuối cùng vẫn sẽ chọn người bạn đồng hành là cuốn kinh thánh yêu thích của mình, một cuốn sách do một mục sư địa phương viết và xuyên suốt là giọng điệu trịch thượng, lên án.
Một giờ nữa sẽ được dành cho việc đọc và chỉ khi Arisa đã ngáy 5 lần liên tục thì Ever mới có thể ra khỏi phòng một cách an toàn. Sau đấy cô có thể ăn tối một mình trong bếp và lúc đó đã gần nửa đêm rồi.
Cô sẽ ngủ khoảng 4 đến 5 tiếng trước khi một ngày khác bắt đầu và kết thúc, giống như cách những ngày khác đã bắt đầu và kết thúc.
Máy hút bụi đột nhiên phát ra tiếng động lớn, khiến Ever giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. Cúi xuống, cô tắt máy hút bụi và đập vài lần, cách duy nhất để đưa thiết bị hàng chục năm tuổi này trở lại trạng thái bình thường.
Đứng thẳng người lên, cô liếc nhìn chiếc đồng hồ của ông nội ở trong góc và khẽ rên một tiếng.
Tám giờ năm mươi lăm!
Có phải chỉ mới mười phút trôi qua khi cô đang mơ mộng về một ngày của mình kết thúc như thế nào?
“CHẮC CHẮN KHÔNG ĐƯỢC LÃNG PHÍ thời gian tán gẫu với bất kỳ ai đấy,” Arisa lầm bầm cảnh báo khi đưa cho cháu gái chiếc thẻ thư viện đã ố vàng vào chiều hôm đó. “Sau khi mày xong việc với thư viện, hãy đi thẳng đến chợ, mua những thứ có trong danh sách và sau đó quay lại đây ngay lập tức.”
“Vâng, thưa cô.” Đồng ý với Arisa dễ dàng hơn là để người phụ nữ này biết rằng a) thẻ thư viện đã bị loại bỏ dần và b) không ai trong thị trấn, ngoại trừ mục sư và thủ thư, còn quan tâm đến Ever.
Theo như những gì người dân thị trấn lo ngại, Ever Carlisle không phải là một con người tuyệt vời vào ngày cha của Ever qua đời trong tình trạng phá sản, tài sản cá nhân của ông bị lừa bởi một kẻ lừa đảo giả dạng nhà đầu tư nước ngoài.
“Hãy chắc chắn rằng mày sẽ trở lại trước năm giờ.” Arisa cau có. “Có lẽ mày quá ích kỷ để quan tâm, nhưng hãy biết rằng nếu mày về muộn hơn, mày đang chọn để cho tao chết đói.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu. “Cháu sẽ quay về ngay khi có thể, cô ạ.” Tuy nhiên, về mặt cá nhân, Ever tin rằng cô của cô có thể bỏ lỡ một hoặc hai bữa tối vì lợi ích của chính mình. Theo như Ever có thể nhớ được, thì Arisa đã phàn nàn về những cơn đau nhức bí ẩn và bệnh tật trong khi cố chấp phớt lờ lời khuyên của bác sĩ về việc rời khỏi giường thường xuyên hơn và ăn ít hơn.
Arisa cố gắng che giấu sự khó chịu của mình với Ever. Đứa trẻ đáng ghét, bà ta tức giận nghĩ. Cô gái vẫn không ngừng mỉm cười, bất kể Arisa nói gì hay làm gì, và điều đó luôn đeo bám bà ta. Mỗi ngày trong đời, bà ta càng ngày càng thấy ghét Ever nhiều hơn, với cái cách mà cô gái này nhắc nhở Arisa về việc bà ta cũng đã từng trẻ trung và xinh đẹp như thế nào, và hơn hết, nếu không có những miếng thịt thừa mà bà ta phải mang theo như đống hành lý.
Những thay đổi về ngoại hình là điều Arisa không thể khiến bản thân chấp nhận, và nó đã biến bà ta trở thành một người sống ẩn dật trong thập kỷ trước, chỉ có mục sư và thủ thư được phép vào nhà.
“Cháu có thể đi ngay bây giờ chưa, thưa cô?”
Arisa trừng mắt nhìn cháu gái. “Mày không thể chờ đợi để được rời đi, đúng không?” Và không có gì lạ, Arisa nghĩ thầm. Ở bên ngoài, Ever sẽ có thể thu hút sự chú ý của đám đàn ông, những ánh mắt của bọn họ sẽ dán vào bộ ngực đẫy đà và vòng hông lắc lư của cô cháu gái.
Thật không công bằng, Arisa cay đắng nghĩ, rằng bà ta đã từng giống như Ever – và bây giờ bà ta lại như thế này.
Bà ta thấy Ever đang nhìn chằm chằm vào mình, và Arisa bật thốt lên, “Mày nghĩ tao chẳng là gì ngoài một con chó cái già nua, ghê tởm, phải không?”
Ever chớp mắt trước sự thay đổi đột ngột xấu xa trong lời nói của Arisa. “Thưa cô–“
“Kể cả sau ngần ấy năm,” Arisa gầm gừ, “mày chỉ xem tao là người trả tiền cho các hóa đơn và không có gì khác.” Giọng bà ta trở thành tiếng hét inh ỏi. “Đừng nghĩ rằng tao không biết mày muốn tao chết!”
Ever lắc đầu, kinh hoàng trước lời nói bóng gió của cô mình. “Cháu sẽ không bao giờ–“
“Nếu mày nghĩ rằng mày có thể lấy được một xu từ tao khi tao chết, thì mày nhầm rồi!” Arisa cười lớn. “Khi tao chết, tất cả tài sản của tao sẽ được chuyển đến nhà thờ của Mục sư Nolan, đơn giản là nó nên thế. Thật là khó hiểu khi nghĩ rằng mình có thể thừa kế tài sản của tao ngay cả khi mày vẫn còn nợ tao—- ”
Tính khí của Ever bắt đầu căng thẳng, điều này hiếm khi xảy ra vì nghèo đói có xu hướng đánh bật niềm kiêu hãnh ra khỏi hệ thống của một người một cách hiệu quả.
“Mày giống như một người mẹ vô dụng của mình, mưu đồ kiếm được tiền mà mày không làm việc chăm chỉ để—-”
Ever nóng nảy bật lại. “Đừng nói về mẹ tôi như thế!”
Cơn thịnh nộ khiến má của Arisa trở nên đỏ đậm. “Sao mày dám lớn tiếng với tao?”
Bà cô giơ tay lên, và điều tiếp theo Ever biết, một cái tát đau điếng giáng xuống mặt cô, cú đánh đủ mạnh để khiến đầu cô quay sang một bên.
Arisa nắm chặt tay, tự nhủ rằng mình đã làm đúng. Bà ta phải kỷ luật cô cháu gái, đó là bổn phận của bà ta. Thương cho roi cho vọt, bà ta kiên quyết tự nhủ. Kinh thánh đã đứng về phía bà ta về điều này.
Khi Ever giương đôi mắt đầy đau đớn lên nhìn người cô của mình, Arisa gạt bỏ cảm giác tội lỗi và cáu kỉnh, “Mày đáng bị thế vì đã thể hiện sự thiếu tôn trọng như vậy. Mày đến với tao khi mày mười bảy tuổi. Đừng quên điều đó, đồ vô ơn. Mày đã đến gặp tao và nhờ tao giúp đỡ để trả tiền cho chiếc quan tài của bố mày—- ”
“Ông ấy là anh trai của cô,” Ever kêu lên.
“Anh ta không còn là anh trai của tao nữa,” Arisa nói một cách gay gắt, “Khoảnh khắc anh ta chọn người phụ nữ đó thay vì chính máu mủ ruột thịt của mình.” Thậm chí bây giờ, bà ta có thể nhớ rất rõ sự im lặng nhục nhã khi gia đình giàu có nhất của thị trấn quay lưng lại với Arisa và cha mẹ bà ta, hậu quả của việc anh trai bà ta bỏ rơi vị hôn thê của mình để cưới một người phụ nữ thấp kém không xứng với gia đình bà ta.
Bà ta nhìn chằm chằm vào Ever, đứa con được sinh ra từ sự kết hợp không mong muốn đó, và cảm thấy hận thù sâu sắc đến mức bà ta thấy mình hét lên, “Ra ngoài!” Khi Ever không cử động, Arisa cầm lấy ấm trà trên bàn cạnh giường và ném nó vào cô.
“Cô!”
Cái ấm đập vào một bên đầu của Ever, và chất lỏng nóng bỏng chảy tràn ra một bên mặt của cô.
Nỗi kinh hoàng bao trùm lên Arisa, nhưng bà ta vẫn hét lên, “Ra ngoài! Biến ra ngoài!”
Bà ta nhìn Ever lảo đảo và chạy đi, và cảm giác sợ hãi kinh hoàng chiếm lấy bà ta trong giây lát.
Nếu như Ever thực sự bỏ đi—-
Bà ta sẽ phải ở một mình.
Sẽ không có ai đủ quan tâm chăm sóc bà ta như Ever từng làm.
Bà ta sẽ chết một mình—-
Arisa với tay lấy điện thoại một cách mù quáng. Sau vài hồi chuông, vị mục sư bắt máy, và bà ta nói trong tuyệt vọng, “Thưa Mục sư, tôi cần sự giúp đỡ của ngài. Ever, nó trở nên ngỗ ngược và tôi không biết phải làm gì.”
Những suy nghĩ về tương lai hiện ra trước mắt bà ta, một nơi mà Arisa sẽ chết một mình, và bà ta bắt đầu khóc.
“Con đã đến đúng nơi rồi, con của ta.” Khi mục sư nói, ông dựa vào ghế và nhắm mắt lại.
Ever.
Ông ta đã để mắt đến cô một thời gian, nhưng ông ta cũng buộc mình phải cẩn thận đường đi nước bước xung quanh cô gái vì Arisa cũng là một trong những nhà hảo tâm hào phóng nhất của nhà thờ.
Kiên nhẫn luôn là chìa khóa, và giờ ông ta đang được đền đáp.