Mãi Mãi Cùng Hades - Chapter 5
Chương hai
Đi dạo quanh thị trấn là một trong những thú vui đơn giản và ít ỏi của cô trong cuộc sống, và trong suốt nhiều năm, Ever đã học cách đón nhận nó bất chấp sự không hoàn hảo. Trên đường đến thư viện, cô phải đi ngang qua một số phòng trưng bày nghệ thuật sang trọng và những cửa hàng bánh cổ kính quyến rũ, hầu hết đều do những người từng đi học cùng cô sở hữu hoặc quản lý.
Beth và Roger, từng là đội trưởng đội cổ vũ của trường và đội trưởng đội bóng, đang ở địa điểm quen thuộc của họ, thưởng thức một tách trà ngay trước cửa hàng của mình. Họ gửi nụ cười thương hại khi nhìn thấy Ever, và cô giả vờ không nhận ra.
Cô có thể cảm thấy ánh mắt của Beth đang nghiên cứu cô kỹ lưỡng, chắc chắn lưu ý đến độ cũ kỹ của viền váy và cách cổ áo blouse của cô bắt đầu sờn và cuộn lại.
Khi Ever đi ngang qua cặp vợ chồng, cô nghe thấy Beth thì thầm buồn bã với chồng mình, “Em không thể tưởng tượng được sẽ như thế nào nếu giống như cô ta.”
Ever siết chặt quai túi xách của mình. Cô ta không nói bất cứ điều gì sai sự thật, cô tự lý luận. Không ai có thể thực sự tưởng tượng được cuộc sống mà cô đã trải qua cho đến khi họ tự mình trải nghiệm… và phát hiện ra nó tẻ nhạt đến mức nào.
Cô bước nhanh hơn khi cô rẽ ở góc đường và cuối cùng cũng tránh khỏi những cặp mắt tò mò. Đây là vấn đề khi sống ở một thị trấn nhỏ, cô thở dài nghĩ. Mọi người đều biết công việc kinh doanh của người khác là gì và nếu công việc của bạn không như vậy, chà, tốt lắm, thì mọi người sẽ nói đi nói lại về điều đó.
Đã đến mức khi có điều gì đó tồi tệ xảy ra, người ta chỉ cần nhìn vào Ever Carlisle và nhận ra rằng cuộc sống không tồi tệ như mình vẫn nghĩ.
Ít nhất thì bạn không giống như Ever Carlisle, người thậm chí không học hết trung học.
Ít nhất thì bạn không giống như Ever Carlisle, người mà bà cô đối xử với cô ấy giống như một người đầy tớ được thuê hơn là máu mủ ruột thịt của chính mình.
Ít nhất thì bạn không giống như Ever Carlisle, người có nguồn giải trí duy nhất đến từ những cuốn sách của thư viện – bởi vì cô ấy không có đủ tiền để mua một cuốn sách bìa mềm đã qua sử dụng.
Ever cố gắng không nhăn mặt khi nhớ lại tất cả những điều cô đã nghe thấy, một số không cố ý, nhưng hầu hết những người khác cố tình làm như vậy, bởi vì điều đó khiến họ cảm thấy tốt hơn về cuộc sống.
Giá như mình có thể tìm được lối vào Underworld, Ever nghĩ. Cuộc sống ở đó chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn. Hay ít nhất sẽ công bằng, vì họ có một người đáng kính như Hades trị vì vương quốc.
Phải mất thêm mười phút nữa cô mới đến được thư viện của thị trấn, một công trình kiến trúc ba tầng tráng lệ mang dáng vẻ của một lâu đài theo kiến trúc Gothic và đã tồn tại hơn hai trăm năm.
Trong một lúc, cô thong thả đứng trước nó chỉ để ngắm nhìn mặt tiền hùng vĩ, nghĩ rằng nơi này cũng rất phù hợp với Underworld. Thật tuyệt vời biết bao, cô nghĩ với một tiếng thở dài khác, khi được sống ở một nơi như thế này.
Hầu hết người dân trong thị trấn đều tin rằng thư viện bị ma ám, hơn thế nữa khi chỉ có ông Robbins và con gái của mình là hai người duy nhất lang thang trong những hàng lang có trần cao của nó.
Cô đang chuẩn bị bước lên những bậc thang dẫn đến cánh cửa đôi khổng lồ của thư viện thì chúng tự mở ra—-
Ông Robbins với mái tóc bạc trắng bước ra, và ông trông cũng giật mình khi thấy Ever trên bậc thềm của mình.
“Chào buổi chiều, ông Robbins,” cô nói, mỉm cười không chắc chắn.
“Chào buổi chiều, Ever. Ta không ngờ là cháu đến. Cháu thường đến sớm hơn.”
“Hôm nay cháu hoàn thành công việc của mình hơi muộn.” Ánh mắt cô lướt tới chùm chìa khóa ông đang cầm. “Ông định đóng cửa sớm à?”
“Ta có kế hoạch,” ông Robbins thừa nhận. “Ta cần gặp một người bạn cũ của mình, và Marcia thì đang bị cảm lạnh.”
“Ồ.” Cô cố gắng hết sức để không tỏ ra thất vọng, nhưng rõ ràng cô đã thất bại khi người đàn ông lớn tuổi lắc đầu cười toe toét.
“Đừng buồn thế chứ. Cháu vẫn có thể vào trong.”
“Nhưng–“
Ông Robbins đặt chìa khóa vào tay cô. “Chỉ cần đảm bảo khoá cửa lại khi cháu xong việc. Không cần mã hóa sách cháu mượn đâu. Marcia hoặc ta sẽ lấy chìa khóa từ cháu vào ngày mai.”
“Ông có chắc không, ông Robbins? Cháu luôn có thể quay lại—- ”
Ông già vò tóc cô. “Thành thật mà nói, ta ước gì mình có thể làm được nhiều hơn cho cháu, nhưng tiếc rằng đây là điều duy nhất ta có thể làm.”
Ánh mắt của ông Robbins khiến cô nuốt nước bọt, và các ngón tay cô khép lại quanh chiếc chìa khoá thư viện. “Như vậy là quá đủ rồi ạ,” cô khàn giọng nói.
“Cũng không hẳn nhưng cảm ơn cháu đã nói như thế. “Khi ông Robbins bước xuống các bậc thang, ông nói qua vai, “Hãy hy vọng rằng một ngày nào đó sẽ có người khác đến giải cứu cháu.”
“Ở thị trấn này ư?” Cô cười hỏi. “Chúng ta đang ở giữa đồng không mông quạnh đấy.”
“Đồng không mông quạnh vẫn là một nơi nào đó, con ạ, và không có nơi nào là không thể tiếp cận được đối với một người như Hades, cháu có nghĩ vậy không?”
Tiếng cười vui vẻ của Ever làm cho ông Robbins mỉm cười. Cô gái này thật là một sinh vật tuyệt vời, ông nghĩ, khi vẫn có thể mỉm cười dễ dàng như vậy ngay cả sau những gì cuộc sống đã gây ra cho cô. Trong tất cả những năm ông quen cô, cô chưa một lần phàn nàn hay tỏ ra ghen tị với người khác.
“Ông biết quá nhiều về những giấc mơ của cháu đấy, ông Robbins,” cô lắc đầu nói.
Cởi mũ lưỡi trai ra, ông khẽ cúi đầu chào cô. “Hãy tận hưởng một ngày của cháu đi.”
“Ông cũng vậy, thưa ông.” Cô đợi cho đến khi ông Robbins lái xe đi rồi mới quay trở lại thư viện.
Một cảm giác ngạc nhiên tràn ngập trong cô.
Nơi kỳ diệu này sẽ là của cô, dù chỉ trong vài phút.
Thật tuyệt vời!
Cô bước vào thư viện với con tim đập nhanh, nghĩ rằng thủ thư chắc chắn sẽ không phiền nếu cô chỉ khám phá một chút. Vẫn còn một vài căn phòng ở tầng ba mà cô chưa bao giờ mạo hiểm tiến vào, và trái tim cô đập loạn nhịp khi nghĩ đến những gì cô sẽ khám phá ra ở đó.
Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ để bàn phía sau quầy thủ thư.
Ba giờ mười lăm.
Mình có thể có ít nhất mười lăm phút để khám phá, cô nghĩ. Điều đó sẽ khiến cô mất năm phút để tìm kiếm đầu sách mới mà Arisa muốn, và sau đó nếu cô chạy đến chợ và trở về nhà—-
Mình nên về trước năm giờ, Ever tính nhẩm.
Hài lòng với kế hoạch, cô đặt túi lên quầy và bước nhanh lên cầu thang. Thư viện tối và mát mẻ, với nhiều bóng tối hơn là ánh sáng, nhưng điều đó không hề làm cô khó chịu. Đối với Ever, tất cả những điều này chỉ khiến cô nhớ đến Underworld nhiều hơn thôi, và đó chưa bao giờ là một điều tồi tệ.
Cô cũng cảm thấy sự im lặng thật êm dịu, trái ngược với tiếng kêu ca và phàn nàn liên tục của Arisa, tiếng chuông kêu không ngừng và khi đã đến giờ ngủ, thậm chí những lo lắng về tương lai của cô đôi khi giống như tiếng muỗi vo ve bên trong não cô vậy.
Nhưng ở đây trong thư viện, cô đã tìm thấy sự bình yên.
Sẽ thật tuyệt nếu mình có thể sống ở đây với Hades của riêng mình. Bọn mình sẽ trò chuyện mãi mãi, giống như Hades và Persephone đã làm vậy. Hai chúng ta sẽ khiêu vũ, hôn nhau, làm tình—-
Đôi má cô đỏ bừng trước dòng suy nghĩ bất ngờ của mình.
Whoa, whoa, Ever, điều đó đến từ đâu thế?
Mặc dù cô luôn mơ về việc có Hades của riêng mình, nhưng cô chưa bao giờ mơ được làm điều đó với ngài ấy… cho đến bây giờ.
Cô lắc đầu. Chắc hẳn là nơi này, cô nghĩ, khiến mình trở nên kỳ lạ như vậy.
Khi lên đến tầng ba của thư viện, một lần nữa cô lại thấy mình bị mê hoặc bởi trò chơi của ánh sáng và màu sắc phát ra từ những cửa sổ kính màu của hành lang, chúng chạy gần như từ trần xuống sàn.
Các tác phẩm nghệ thuật bằng kính màu mô tả những cảnh kỳ diệu không kém, chẳng hạn như những sinh vật có cánh đang nghỉ ngơi trên mây, một tòa lâu đài lớn đến mức trải dài đến tận chân trời và ánh sáng mặt trời có màu bạc.
Gần giống như mặt trăng, cô nghĩ, nhưng với những tia sáng.
Ở cuối hành lang, cánh cửa cuối cùng bên trái từ từ mở ra một cách khó hiểu với một âm thanh cót két kỳ lạ.
Ever đóng băng.
“Xin chào?” Cô che miệng lại ngay khi từ đó được thốt ra, biết rằng nó thật ngu ngốc. Mày không chào một kẻ có thể xâm nhập vào, Ever Carlisle. Chỉ có những diễn viên đóng vai nhân vật dại dột mới làm như vậy!
Cô nhìn quanh mình một cách hoang dại, cố gắng tìm kiếm một thứ vũ khí khả thi, nhưng cô không tìm được gì cả.
Ever từ từ lùi lại, tấm thảm dày, cũ kỹ bên dưới hấp thụ tiếng bước chân của cô. Cô sẽ gọi cảnh sát và báo cáo—-
Ôi!
Căn phòng cuối cùng đột nhiên rực sáng lên, cực kỳ chói lóa như thể độ sáng của nó là phi lý vậy.
Đây dường như không phải là công việc của một kẻ đột nhập.
Nhưng nếu đúng, có thể nào là một con ma không? Cô chưa bao giờ nghe nói về loại ma ám này, và—-
Ôi!
Lần này, âm nhạc bắt đầu phát ra từ căn phòng, và cô nhận ra nó gần như ngay lập tức.
Morning Mood của Edvard Grieg.
Tại sao một con ma hoặc một kẻ đột xâm lại chơi thứ gì đó như vậy?
Nó không có ý nghĩa.
Gì cả!
Tim cô đập loạn nhịp, và lần này cơn rùng mình chạy dọc cơ thể cô không phải vì sợ hãi mà là… phấn khích.
Một cuộc phiêu lưu, cô không thể kìm được mà nghĩ mặc dù cô biết rằng ai đó nhạy cảm nên chạy đi và kêu thét cho cuộc đời đẫm máu của mình.
Cô tiến lên một bước, và tiếng nhạc vẫn vang lên.
Một cuộc phiêu lưu bắt đầu—-
Của điều gì đó – bất cứ điều gì – có thể thay đổi cuộc sống của cô, dù chỉ trong chốc lát.
Cô bước nhanh hơn, và bây giờ khi cô đã ở gần hơn, cô thực sự có thể nghe thấy tiếng cười và tiếng xì xào—-
Không phải một, không phải hai, mà nghe giống như có một vũ hội đang diễn ra trong phòng—-
Điều đó thật vô lý, Ever không thể không nghĩ. Cô véo má mình chỉ để chắc chắn rằng mình không nằm mơ. Cô thậm chí còn tự tát mình, không hề để ý rằng má trái của cô ấy vẫn còn đau nhói vì đòn đánh của bà cô.
Thế nhưng, âm nhạc vẫn vang lên, và lần này cô thậm chí còn nghe thấy âm thanh của những chiếc ly leng keng, tiếng nút chai và rượu sâm banh bật ra trước khi có tiếng nâng ly chúc mừng và vô số người hoan hô.
Chúc mừng sinh nhật, Hades!
Đôi mắt cô mở to.
Không, cô không thể nghe thấy điều đó.
Cô không thể nào nghe thấy điều đó.
Cảm ơn.
Giọng nói trầm và khàn, mạnh mẽ và nam tính – chính xác là giọng nói mà cô tưởng tượng một người như Hoàng tử bóng tối, Chúa tể của Underworld, sẽ sở hữu.
Tâm trí cô quay cuồng với điều tuyệt đối không thể xảy ra.
Chưa hết—-
Hơi thở của cô nghẹn lại.
Nếu nó là thật thì sao?
Nếu chuyện này thật sự xảy ra thì sao?
Nếu cô có thể rời đến Underworld thì sao?
Hơi thở của cô ấy nghẹn lại.
Và điều tiếp theo cô biết, cô đang chạy, trái tim cô đập mạnh đến mức cô gần như không thể nghe thấy cách mà tâm trí cô bắt đầu thì thầm trong niềm hy vọng mong manh.
Làm ơn, làm ơn, làm ơn—
Nhưng ngay khi cô bước vào trong phòng, mọi thứ trở nên tối tăm và im lặng.
Ever khuỵu xuống trong tiếng thở hổn hển.
Ngón tay cô cắm vào lòng bàn tay.
Làm ơn, làm ơn, làm ơn—
Chắc chắn, nó sẽ trở lại.
Cô nhắm nghiền mắt.
Làm ơn, làm ơn, làm ơn hãy quay lại.
Cô ước mãnh liệt đến mức cô có thể thề rằng mình nghe thấy âm thanh của những ngón tay lướt trên những phím sáo, có thể thề rằng cô nhìn thấy những bóng hình vụt qua của những cặp đôi đang khiêu vũ, có thể thề rằng cô cảm thấy—-
Đôi mắt đen láy đầy đẹp đẽ đang nhìn chằm chằm vào cô như thể cô là giấc mơ thành hiện thực của ngài.
Ôi!
Mắt cô mở ra.
Nhưng mọi thứ vẫn như vậy.
Những chiếc kệ ở khắp mọi nơi mà cô nhìn đến, chứa đầy những cuốn sách cũ dường như đã không được mở ra trong nhiều thập kỷ, và đằng sau chúng là những cánh cửa sổ đã được đóng ván. Ngay cả thảm sàn trải bên dưới cô cũng bị chôn vùi dưới một lớp bụi dày, nhiều đến mức hầu như không thể nhìn thấy được những hình vẽ phức tạp của nó.
Sự im lặng mà Ever từng yêu thích giờ đây cũng ngột ngạt như tiếng ồn ào trong cuộc sống hàng ngày của cô, và cô thì thầm, “Không.”
Cô lắc đầu.
“Không!”
Tiếng khóc xé ra khỏi cô, và cô bắt đầu nức nở. Cô gần như ước mình bị mất trí, nhưng cô biết mình không phải. Bởi vì nếu là như vậy, thì cô sẽ tiếp tục nghĩ rằng những gì cô tưởng mình đã thấy, đã nghe, là có thật. Rằng khung cảnh kỳ diệu mà cô tưởng tượng ra vẫn tồn tại, ở đâu đó trong chính căn phòng này—-
Xin hãy làm cho con hiểu đi, Chúa ơi, xin hãy làm cho con hiểu.
Cô ngước mắt lên, ước gì mình có thể nhìn xuyên qua trần nhà, mái nhà, xuyên qua cả bầu trời đã che giấu người đã cho cô cuộc đời này.
Con không trách người, thưa Chúa, nhưng con chỉ muốn biết tại sao.
Tại sao Chúa lại chơi một trò đùa tàn nhẫn như vậy với cô?
Nó không có ý nghĩa—-
Và nó không nên.
Cô nuốt nước bọt. Thật ngu ngốc và không công bằng khi đổ lỗi cho Chúa vì sự sa sút tinh thần của cô. Có lẽ cô đã quá đói, quá thiếu ngủ và quá căng thẳng – sự kết hợp của chúng đã chứng tỏ quá nhiều rằng trong một khoảnh khắc, cô đã bị mắc bệnh.
Nhưng ít nhất bây giờ mình đã tỉnh táo trở lại, Ever tê tái nghĩ.
Cô không điên.
Cô vẫn còn sống.
“Yippee.” Đáng lẽ nó phải phát ra một cách vui vẻ và ăn mừng, nhưng thay vào đó nó lại tràn qua môi cô một cách buồn tẻ. Sức nặng của sự tồn tại của cô đè nặng lên Ever, và nó gần giống như một gánh nặng thể chất khiến lưng cô thực sự bắt đầu cong xuống—-
Tay cô đập mạnh xuống sàn trải thảm, Ever thực sự cần giữ cho mình không ngã xuống.
Những ngón tay cô co quắp cứng đờ lại, trở nên xám xịt vì bụi.
Mày đang lãng phí thời gian ở đây, cô tự nhủ. Đã đến lúc phải đứng dậy, lấy những cuốn sách cô cần và tiếp tục phần đời còn lại của mình.
Ever bắt đầu chống mình dậy, tay cô trượt về phía trước trên tấm thảm đầy bụi, và đó là lúc cô cảm nhận được nó. Một thứ gì đó cứng và rắn, giống như—-
Siết chặt các ngón tay xung quanh đồ vật, cô đưa nó lên nhìn.
Ồ.
Đó là một chiếc chìa khóa pha lê, theo nghĩa đen và nghĩa bóng, đủ nhỏ để vừa lòng bàn tay cô. Nó được làm hoàn toàn bằng thủy tinh, với phần đầu có hình trái tim.
Đây là loại chìa khóa gì, cô tự hỏi.
Đứng dậy với chiếc chìa khóa trong tay, cô phủi bụi và liếc nhìn xung quanh lần cuối. Sẽ thật tuyệt nếu nó là thật, cô nghĩ thầm. Nhưng có lẽ, khoảnh khắc đó là đủ rồi. Để chẳng có được gì ngoài nếm thử nó như thế nào để mà hy vọng, để mơ mộng—-
Đôi mắt cô nheo lại.
Có phải ánh sáng đó đang phát ra từ cuối căn phòng, đằng sau những dãy kệ không?
Lại nữa rồi, Ever.
Cô dụi mắt, tự nhủ đừng mơ nữa, rồi lại liếc nhìn nó.
Vệt sáng trên sàn nhà vẫn còn đó, và dường như nó đang chuyển động, với những tia sáng di chuyển khắp các bức tường, lên trần nhà, đến các kệ tủ, rồi lại trở lại sàn nhà.
Thật sự lại nữa rồi, cô nghĩ với một tiếng cười gần như cuồng loạn, nhưng đôi chân của cô đã bắt đầu tự di chuyển. Chân cô run lên khi bước đi, và mặc dù cô luôn tự nhủ rằng đó không phải là sự thật, nhưng trái tim cô lại một lần nữa đập mạnh trong khi da cô nổi da gà.
Đến bao giờ mày mới học được hả, Ever?
Cô dừng lại ngay trước kệ sách cuối cùng. Đằng sau nó là không gian trống và bức tường chưa đầy hai feet, vậy mà—-
Đó dường như là nơi phát ra ánh sáng.
Ever hít thở sâu.
Cô đặt một chân về phía trước, và khi giày của cô chạm vào khe sáng trên sàn trải thảm, chiếc chìa khóa pha lê trên tay cô bắt đầu râm ran, khiến cô phải thở gấp.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chìa khóa pha lê đang rung mạnh trong tay cô, gần như vặn vẹo muốn thoát ra khỏi tay cô.
Có điều gì đó thực sự đang xảy ra lúc này, Ever bàng hoàng nghĩ.
Cô tiến thêm một bước nữa và hướng về phía nơi phát ra ánh sáng.
Ôi!
Một cánh cửa, các cạnh của nó phát ra ánh sáng, khắc họa nên đường nét trong bóng tối.
Cô nhìn xuống chiếc chìa khóa pha lê và mọi thứ gần như trở nên điên rồ.
Ever tiến lại gần một bước.
Ồ!
Cô có thể nghe thấy nó một lần nữa. Âm nhạc đó–
Ever tiến thêm một bước nữa.
Âm nhạc trở nên rõ ràng hơn, và bây giờ cô thậm chí có thể nghe thấy âm thanh của những vị khách đang cười và nhảy múa.
Một bước nữa lại gần hơn—-
Ồ, ồ, lần này cô thực sự có thể ngửi thấy hương thơm ngọt ngào của một làn gió nhẹ mùa đông, và đầu gối cô run lên bần bật vì hôm nay là ngày đầu tiên của tháng Năm, và nước Anh đang vào xuân.
Một bước cuối cùng, và lần này cô đủ gần để nhìn thấy cái nắm đấm cửa màu đen, gần như vô hình vì nó có chung sắc đen với phần còn lại của cánh cửa.
Ever nuốt nước bọt.
Nếu chiếc chìa khóa pha lê hoạt động –
Nó sẽ dẫn đến đâu?
Có cách nào để quay lại không?
Điều này nguy hiểm, Ever.
Nhưng–
Lỡ như… lỡ như Chúa nghe thấy lời cầu nguyện của cô và đây là cánh cửa dẫn đến Underworld thì sao?
Còn gì để mất nữa?
Ever giơ một bàn tay run rẩy lên. Cô nín thở khi từ từ thử trượt chìa khóa vào đúng vị trí.
Ôi!
Nó vừa vặn một cách hoàn hảo, hai răng ở cuối chìa khớp vào vị trí bên trong núm cửa.
Cô xoay chìa khoá, và có một tiếng lạch cạch vang lên khi cánh cửa được mở khoá.
Ever mở cửa ra, và những nốt cao trong tuyệt tác của Edvard Grieg’s nhảy múa xung quanh cô, đẹp một cách lộng lẫy và khó quên.
Cô bắt đầu bật khóc.
Dù chuyện này có thật hay không—-
Dù cô có điên đi chăng nữa—-
Nó cũng không còn quan trọng.
Ever bước vào cánh cửa—-
Và cô bắt đầu rơi xuống.