Chương 3:
“… Tôi có thể tự trang trí một mình.”
“Không được, ta muốn đi cùng cô, Nghĩ lại thì ta dường như không biết gì về sở thích của cô. Nhân lúc này, ta có thể hiểu về cô nhiều hơn.”
‘…. Tôi không nghĩ một nhân vật phụ như tôi lại có thể nghe những lời lãng mạn này.’
“Sau đấy chúng ta sẽ cũng trang trí một căn phòng với sở thích của cô và ta.”
Trước lời nói ngọt ngào và ánh mắt như cười làm Irene không khỏi phải suy nghĩ.
Ah,
Thật đáng sợ khi ở cạnh nam chính trong trò chơi otome…
‘Tôi hầu như hiểu sai ý anh ta.’
Ahibalt muốn nói là cô có thể trang hoàng dinh thự theo ý của cô nhưng dường như anh ta lại có ý muốn hỏi cô về việc trang trí một căn phòng tân hôn như thế nào.
Đó là lí do không nên tin vào mặt ngoài của lời nói.
Irene nhận ra rằng khi họ càng nói chuyện nhiều hơn thì mục đích ban đầu của cô càng lệch lạc đi.
‘Tôi cần phải bình tĩnh.’
“Thưa các thiếu gia, xin cho tôi nói vài lời.”
Irene thốt lên liền thu hút ánh mắt của ba chàng trai trong phòng.
“Tôi nghĩ mình vẫn muốn rời khỏi dinh thự.”
“Tại sao hả?”
Câu hỏi lại quay lại như lúc đầu. Irene biết rằng lí do muốn mở một quán cafe không thuyết phục được họ, cô cần một một cái cớ khác tốt hơn và chắc chắn rằng không thể nói là ” Các ngài đều là một bọn mafia tàn nhẫn nên tôi sớm muộn cũng sẽ gặp rắc rối với các ngài”
Vì vậy, cô nên nói như thế nào…?
Một lí do thích đáng…
‘Không thể đề cập đến lương của tôi bởi như họ nói, họ có thể tăng lương cho tôi.”
Phòng ở sao? hay về thức ăn?…Mọi thứ đều rất tốt.
Mâu thuẫn giữa người làm? Thật ngại, nơi này lại không có chuyện này xảy ra.
Việc có thể trở thành lí do cho tôi…
A, đúng rồi!
“Bởi ở đây có quy định người làm không được hẹn hò nhưng tôi hiện tại muốn có một mối quan hệ đặc biệt với ai đó.”
Lời nói dối vừa thốt ra, cả ba chàng trai đều trông ngạc nhiên. Có lẽ họ không hề biết về quy định như vậy ở trong dinh thự.
“Có quy định như vậy sao?”
“Không biết.”
“Không phải anh đặt ra à?”
‘Tình huống gì đây? Không phải họ đặt ra nó sao?
Irene khẽ nhíu mày.
Dường như các chàng trai này không ai đặt ra luật lệ này nhưng Irene không thể tỏ ra hoang mang hay sợ hãi trước mặt họ được.
May thay, vị quản gia vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh cô bỗng lên tiếng
“Việc này, thật sự là có quy định này. Nó được đưa ra bởi các vị chủ nhân trước đây.”
‘Chú quản gia à, thật lòng cảm ơn chú’ , sau khi quản gia nói xong, Irene bí mật giơ ngón tay cái lên với ông ấy.
Tình yêu nào mà không có trắc trở.
Ví dụ như những cặp vợ chồng vốn là anh em ruột nhưng bị chia cách khi còn nhỏ, hay tình cảm bắt đầu từ tình cảm đồng nghiệp nhưng bị cấm cản bởi gia đình.
Tất nhiên trong trò chơi <Love or Die> cũng thế, và nó chính là điều khoản cấm yêu đương này.
“Những người hầu thường nghỉ việc do vướng vào tình cảm và cả hai đều thường rời đi cùng nhau. Tôi đã khá đau đầu bởi chuyện này.”
Vị quản gia có tuổi nói với nụ cười nhân hậu.
“…Có việc này thật đấy à.” Rodion đầy nghi hoặc nói.
Ngay lúc này, cả Ahibalt và Otis mới nhớ đến chuyện phiền phức trước đó.
Ba thàng trước, hai người hầu bí mật hẹn hò với nhau và họ đã bỏ trốn cùng nhau.
Như lời của quản gia nói thì việc thay đổi người hầu trong nhà Lavrenti thường xuyên xảy ra. Ngoài vấn đề tình cảm thì những người hầu làm việc lâu năm ở đây đều nhận ra và e ngại công việc thật sự của gia đình nhà Lavrenti.
Không có việc gì tốt đẹp khi vướng vào một gia tộc mafia khét tiếng.
Mức lương cao mà nhà Lavrenti đưa không không đủ để giữ chân họ khỏi việc tìm một công việc an toàn hơn. Mặc dù khi đã bước chân vào bóng tối thì khó mà thoát ra được.
Dù sao thì vẫ có một số cặp đôi khá là gan dạ.
Họ thậm chỉ còn tìm cách cướp tủ tiền nhà Lavrent.
Tất nhiên việc này chỉ là một thiết lập để tạo ra trở ngại cho tinh yêu trong trò < Love or Die>, nhưng theo như quan điểm của một người sống qua bảy kiếp tại nơi này thì không gì tệ hơn cái quy định này.
Trước khi họ quyết định cướp kho tiền thì họ đã trộm và bán đi nhiều món đồ đắt giá khác.
‘Không đùa đâu các chàng trai à’
Trộm thật nhiều tiền vì cuộc sống hôn nhân tốt đẹp của họ, gần như là vậy…
Cô đã từng nhắm mắt bỏ qua khi họ trộm lấy những đồ dùng cho các bữa ăn, bởi cô không muốn làm việc khiến người khác chú ý đến cô.
Ngoài trừ việc bẻ khỏa két sắt.
Sau khi chứng kiến cảnh họ cướp két sắt sáu lần thì Irene đã lặng lẽ tráo đổi hết tất cả số đồng tiền vàng quý báu thành những đồng tiền giả mạ vàng.
Chuyện gì xảy ra với họ sau khi bỏ đi thì Irene hoàn toàn không rõ nhưng cô có thể đoán là họ sẽ sốc và đau buồn biết nhường nào.
” Khi họ chạy đi thì ai ở đó? Là Rodion à?”
“Là tôi đấy, anh trai.”
Otis lên tiếng cùng với nụ cười sáng lạng đến cả trăm đóa hoa dương tử cũng thua xa, nhưng có chút khác lạ trong ý cười của anh ta.
“Đấy chẳng phải tình yêu nồng cháy gì cả. Khi tôi bẻ cánh tay hắn thì gã đã van xin và nói gã bị người phụ nữ kia lừa dối, nên tôi quyết định bẻ gãy cổ hắn luôn.”
Lời mỉa mai và châm biếm lạnh lùng mà Otis thốt ra tựa như lưỡi dao sắc bén ẩn sau một đóa hoa xinh đẹp.
Irene vốn quen với khuôn mặt rạng rỡ của anh ta nên chả lấy gì làm lạ.
‘…. Bọn họ vốn nên như thế.’
Trò chơi sẽ không còn thú vị khi sự lãng mạn trong tình yêu chỉ có một trở ngại.
Vì vậy các chàng trai của nhà Larventi đều giống nhau ở một khía cạnh, chính là đa nghi.
“Thật sai lầm khi tin tưởng vào con người. Ai lại ngu mà tin vào người khác chứ? Ta thà tin vào mấy con thú thì hơn.”
Rodion, người con trai nhỏ nhất trong nhà luôn không tin vào con người. Anh ta mặc định là tất cả loài người đều là kẻ dối trá và thà sinh sống cùng bầy thú hơn là con người.
“Rodion, dường như em không hiểu rõ. Con người đều có thể xây dựng nên mối quan hệ tin tưởng lẫn nhau. Ngoài trừ tình yêu là thứ không đáng tin nhất.”
Người con trai thứ hai, Otis, nghi ngờ vào thứ gọi là tình yêu.
“Cả hai người đều phiền toài. Ta chỉ mong muốn giết chết bản thân thôi.”
Ahibalt, người anh cả luôn ngờ vực chính bản thân. Anh ta là người không đủ tin tưởng vào bản thân và sống một cuộc đời đầy hoài nghi. Ngay cả trong tình yêu, sự đa nghi của anh ta cũng có thể lan truyền đến người mà anh ta yêu.
Nó thật khó mà nghĩ rằng họ thật sự yêu ai đó thật lòng.
Khi mà Irene đang nhớ lại cốt truyện của trò chơi thì Ahibalt đã đến gần cô và hỏi:
“Kể từ khi có lệnh cấm về chuyện tình cảm khiến cô bất mãn, sao cô không đến nói với ta chuyện đấy?”
“Không, tôi không hề phàn nàn gì cả, chỉ là tôi đã lớn tuổi đủ để nghĩ đến chuyện kết hôn nên khó mà có thể tiếp tục công việc ở dinh thự với điều khoản đấy.”
Nói thật thì cô chả hiểu sao anh ta không muốn cô thôi việc. Một hầu nữ ra đi là chuyện lớn gì sao?
Nghĩ đến việc này, Irene bắt đầu thấy phiền phức khi mọi việc xảy ra như vậy.
Không thể hiểu sao cô có thể sống như một hầu gái với những gã này đến tận bảy kiếp chứ?
‘Dù gì thì tôi dám chắc sẽ quay về lần nữa.’
Cho dù rời khỏi dinh thự thì khi mà Louise và các chàng trai này bắt đầu rơi vào tình yêu như thiết lập, và kết thúc theo cách nào đi chăng nữa, Irene cũng sẽ bị buộc kéo về dinh thự dẫu cho cô muốn hay không.
Thật lòng mà nói, Irene đã bất lực với cái vòng lặp chết tiệt này nên thật là phí phạm và đáng sợ bao nhiêu khi phải sống thật lâu một cách vô nghĩa rồi lại lần nữa chết đi.
‘Tôi sẽ sống theo cách của riêng tôi cho đến lúc trò chơi này lại kết thúc.’
“Vì vậy tôi muốn thôi việc.”
“Irene”
Otis kéo lấy tay cô và gọi cô với ánh mắt sáng rực lên khiến Irene không khỏi bị áp lực.
‘…Tôi có chút lo lắng.’
“Về việc quy định cấm hẹn hò giữa những người hầu…”
‘Tôi có linh cảm chẳng lành…’
“Nó không có hiệu lực giữa những người chủ và người hầu.”
Khoan đã —
“Cô có muốn hẹn hò với ta trên tiền đề hôn nhân không?”
“Thưa không, tôi không muốn.”
“Ta đau lòng đấy.”
“…Tôi xin lỗi.”
Otis không từ bỏ mà cười nhẹ tiếp tục nói:
“Để xem, ta không phải từng nói sẽ xây cho cô một dinh thự và sống cùng nhau sao? Thêm việc kết hôn nữa cũng không thành vấn đề.”
Cô thì có đấy, sự thật là nếu một nhân vật chính kết hôn với một nhân vật phụ thì mọi thứ sẽ rối tung lên.
“Hôn nhân sắp đặt hay hợp đồng cho hôn nhân đều là một truyền thống tồn tại lâu đời. Nó có thể minh chứng cho họ có một một hôn sự hạnh phúc mà không cần tình yêu mà chỉ cần lợi ích. Irene, chúng ta có thể là một cặp đôi tuyệt vời đấy.”
‘Tại sao anh ta lại chuyển chủ đề đến chuyện cuộc sống hôn nhân rồi !’
“Nếu cô muốn có một đứa con, ta sẽ không phản đối. Dù sao, một đứa trẻ giống cô và ta chắc chắn rất đáng yêu. Và… Ưm!”
Lời nói của Otis bị ngăn lại.
Irene không thể chịu đựng để nghe thêm bất cứ thứ gì thốt ra từ miệng anh ta nữa nên dùng tay bịt miệng anh ta lại.
“Đủ rồi, dừng lại đi…Làm ơn m