Chương 5
Tuy nhiên, Irene đã trải qua sáu kiếp nên không khó đoán được những suy nghĩ ngây thơ của Louise.
‘Nếu có thể, tôi muốn chúng tôi có thể rời khỏi đây cùng nhau.’
Cô khó lòng mà để lại một cô gái ngây ngô và đầy nhân hậu như Louise một mình trong hang sói của nhà Lavrenti, nhưng Louise có lí do cần phải ở lại dinh thự này.
Đó là một món nợ khổng lồ.
Người thân duy nhất của Louise là cha cô ấy, ông ta đã treo cổ tự tử khi bị phá sản và để lại một khoản nợ kếch xù cho Louise. Vì vậy để trả được hết nợ, cô ấy cần một công việc có lương cao.
‘Tôi không thể giúp cô ấy được bởi tôi không đủ khả năng trả thay số tiền ấy.’
Tôi thật sự rất muốn dừng việc tham dự vào trò chơi này.
Irene định quay mặt đi với nỗi buồn trong ánh mắt, nhưng Louise lại tròn đôi mắt ngấn lệ.
Cô biết đó là những gọt nước mắt hạnh phúc.
“…Đừng khóc, Louise.”
“Vâng, em sẽ không khóc!”
Louise vội lau nước mắt và cười lên khi nói một cách kiên cường. Chỉ cần cười thôi cô ấy cũng đủ tỏa sáng rức rỡ. Đây chính là vòng hào quang của nữ chính.
‘Việc này không ảnh hưởng gì đến tôi bây giờ.’
Điều quan trọng nhất với Irene là thoát khỏi cuộc sóng tù túng này, dù chỉ trong một thời gian,
Một cuộc sống mà cô làm bất cứ việc gì cô muốn mà không phải lo ngại đến thiết lập của trò chơi.
Bắt đầu… bằng việc rời khỏi dinh thự.
Cô vỗ nhẹ vai Louise đang nức nở, sau đó nhìn về ba chàng trai của nhà Lavrenti, những thủ phạm thật sự của việc này.
Trong tình huống này, họ có lẽ sẽ không muốn giữ chân cô ở lại dinh thự nữa.
Irene hỏi với cảm xúc thật nhẹ nhõm”
“Bây giờ lí do thôi việc của tôi đã đủ chưa?”
Cả ba chàng trai kia có vẻ khá ngạc nhiên.
“… Nó thật là tình yêu?’
Giữa bọn họ, sắc mặt Otis là kém nhất. Khuôn mặt anh ta nhăn lại, lạnh lùng và đơ ra tựa như bị ai đó đánh vào sau đầu.
‘Tôi đã không thấy được biểu cảm này trước kia.’
Chẳng lẽ sẽ có một Die Ending sao?
Sau khi Otis, một người vốn khong tin vào tình yêu, có tình cảm với Louise thì trở thành một kẻ cuồng si bởi anh ta cứ liên tục bày tỏ tình yêu của mình với Louise, và cho là thế giới sẽ không hoàn hảo nếu chỉ có một mình Louise.
Nhờ vào việc đó, mà khi Irene rửa dĩa bên cạnh Louise cũng cảm thấy xấu hổ theo.
Mặc dù rõ là một Die Ending không thể nào là cái kết viên mãn được.
Món nợ mà khiến cha Louise tìm đến cái chết thức chất là khoản vay từ trái phiếu của tập đoàn Knox.
Và nó được quản lí bởi Otis.
Làm việc lâu dài ở nhà Lavrenti, Louise dần nhận ra mối liên hệ giữa Knox cùng nhà Lavrenti, nhưng thật lâu sau đó Louise mới hiểu rõ việc này bởi sự ngây ngô của mình, rằng Otis là một phần gián tiếp gây ra cái chết cho cha của cô ấy.
Louise nhận ra sự thật đau đớn này và thét lớn với Otis: ” em không yêu anh”, và chính lúc này thế giời hoàn hảo của Otis bị sụp đổ hoàn toàn.
Otis đã đặt niêm tin vào tình yêu với Louise nhưng nó đã bị phá vỡ hoàn toàn. Tình yêu và niềm tin của anh ta lớn bao nhiêu thì cú sốc khiến anh ta choáng ngợp bấy nhiêu khi nhận ra niềm tin kia đã bị phá vỡ như thế.
Đó là một đêm đầy đau thương khi Irene lẻn vào nhà bếp ăn đã vô tình chúng kiến cảnh tượng này.
Quay lại với hiện tại cảu Irene lúc này.
“Yêu sao, Irene? Ta biết cô là người thông minh, nhưng ý cô là gì, tình yêu sao?”
Otis nói biểu cảm tổn thương, khi nhìn về Louise như thể anh ta chuaanr bị rút kiếm ra bất cứ khi nào.
Hơn hết, không chỉ Otis…
“Ta thật lòng không tin được. Với người lần đầu gặp mặt mà cô có thể gọi đó là tình yêu—”
“…Ta cũng đồng ý với anh trai. Cố gái này tốt ở điểm nào chứ?”
Ahibalt chăm chăm nhìn Louise như thể muốn giết chết cô ấy trong khi Rodion lộ vẻ hung hăng như con sói đanh nhe răng đe dọa.
Liếc nhìn Louise và Otis nói với giọng đầy thương tâm:
” Có thể nói… tình yêu chỉ là ảo tưởng của trí não, chỉ cần tìm đúng cách sẽ thoát khỏi nó.”
‘Tại sao lần nào nhị thiếu gia mở miệng đều làm tôi lo lắng thế này?’
“Vì thế chỉ cần cô loại bỏ nó trước tầm mắt mình thì cô sẽ thoát khỏi ảo tưởng đó.”
Dứt lời, Otis liếc thoáng qua Louise và quay đầu nhìn và nói với Ahibalt:
“Anh à, sa thải cô ta đi.”
“Sao cơ?”
Đó không phải giọng nói của Irene.
Mà là Louise, người vừa dừng nức nở vừa nãy, đang hoảng hốt đến tròn xoe đôi mắt ngạc nhiên.
” Em bị đuổi sao…?”
” Đúng vậy, quý cô Louise à.”
“Nhưng… em chỉ vừa đến hôm nay thôi mà…”
“Ở dinh thự này ngày đầu tiên bị sa thải là chuyện rất bình thường. Nhanh chóng rời khỏi đây đi.”
Những lời anh ta thốt lên khi cười nhẹ nhàng như thế đều tàn ác.
Trong ba người họ thì Otis là người độc mồm độc miệng nhất.
Irene đã vốn quen với phong cách nói chuyện cửa Otis khác với Louise, một cô gái ngây thơ và trong sáng.
Những giọt nước mắt buồn bã lăn khỏi đôi mắt to tròn.
Louise đáng thương khiến người khác muốn ôm chầm lấy an ủi, những đáng tiếc, trong phòng này không người cho cô một vòng tay ấm áp cả.
Ba chàng trai nhà Lavrenti thì dường như bị lệch lạc khỏi thiết lập ban đầu, trong khi Irene với tính cách bất thường, cô khó mà thốt lên được những lời mềm mỏng sến súa.
Ngay lúc này, Irene liếc nhìn Otis.
‘Nếu anh dám làm nữ chính rơi lệ ở một nơi khác ngoài trừ ở trên giường ra, thì chứng tỏ anh không đủ tư cách làm nam chính rồi.”
Mặc dù Louise kìm nén tiếng nức nở của mình lại bằng mọi cách nhưng mọi chuyện khong như ý, và cô ấy đã bật khóc lên.
“Em không thể bị sa thải!”
‘Tôi biệt, cô không nên bị đuổi đi mà người đó là tôi mới phải… Sao mọi chuyện lại rối tung lên thế này?’
“Em cần phải trả một khoảng nợ lớn! Em phải tìm một công việc như thế nào đây? Hu, hu…”
“Cô vừa nói tên cô là Louise Orpen đúng chứ?”
Rodion bỗng nhiên lạnh lùng gọi tên cô.
“Câm miệng, ồn ào quá đi. Ta biết cách để cô có thể thoát khỏi nợ nần khi bị đuổi việc.”
” Hức…hức, Là cách gì chứ?”
“Cô chỉ cần chết đi.”
Rodion cười nhẹ nhàng và cầm một con dao găm trên tay, anh ta gõ phần lưng của dao vào bên cổ của mình.
“Động mạch chủ của cổ ngay đây. Khi mà cô cắt một nhát máu sẽ phún ra như một đài phun nước, và ít phút sau cô sẽ ngừng thở. Đó sẽ là một cảnh đẹp mắt— lúc mà cổ họng cô rách toang ra và máu không ngừng chảy, và…”
“Không! Đừng nói nữa !”
Louise bịt chặt tai lại và nhắm nghiền mắt trước lời giải thích máu me của Rodion, và cơ thể cô ấy run lên sợ hãi.
Nước mắt cô ấy lại một lần nữa chảy xuống.
‘Thật là, tại sao bọn họ muốn làm cô ấy khóc chứ?’
Cuối cùng, Irene không thể chịu đừng được nữa nên đưa tay vòng qua hông Louise đang bật khóc đầy bi thương và khó khăn vươn tay ôm lấy vai của cô.
“C-chị Irene, hu hu…”
“Chị đây, Louise.”
“Em, em, híc, không thể bị đuổi được, em không…”
“Chị hiểu.”
Với một công việc khó tìm và lương cao, có thể hiểu sao Louise không muốn bị sa thải.
Khi Irene khẽ gật đầu thì Louise bật khóc to hơn.
Rodion nghe thấy tiếng khóc của cô ấy liền miễn cưỡng che tay với sắc mặt phiền toái:
“Anh à, em giết cô ta được không? Cô ta ồn ào quá đi.”
Ahibalt im lặng, đảo mắt từ Rodion sang Louise.
Ngay lúc này, Irene đang thay cho Louise hứng trọn cái trừng mắt của Rodion và chạm mắt với anh ta trong giấy lát.
Irene nhẹ cau mày.
‘Anh thực sự sẽ giết cô ấy sao?” Cô thật lòng muốn hỏi anh ta như thế.
‘Không thấy cô gái này đáng thương như thế sao? Anh không muốn ôm lấy vỗ về cô ấy à?”
Irene cho rằng Louise là nữ chính, dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, các nam chính có thể xem nhẹ mạng sống người khác nhưng họ sẽ dung tha cho mạng của Louise.
‘Bây giờ, tôi chỉ có thể trông đợi vào đại thiếu gia…”
Cô đưa mắt nhìn Ahibalt với ánh mắt phiền muộn.
‘Anh sẽ không giết cô ấy đúng không?’
Tuy nhiên đáp lại ánh nhìn của cô là câu trả lời bình tĩnh.
“Sẽ không khó khăn gì để thủ tiêu một người không có thân nhân nào.”
Ngay cả Ahibalt cũng thế sao?
‘Anh không muốn hẹn hò với cô ấy nữa sao?’
Trong vòng tay của Irene, Louise khóc lớn hơn nên khiến cánh tay của Irene ướt đẫm.
Ngay khi đó, những chàng trai tranh giành nhau về việc ai sẽ ra tay giết Louise.
“Rodion à, dường như cậu có một ngày tệ hại rồi nên để anh làm việc này đi.”
“Anh nói cái gì thế hả? Tôi sẽ tốt lên khi đâm chết một ai đó.”
“Thế thì cậu có dùng con dao đó đi đâm vào đống ngoài kia đi.”
Louise đang nức nở khóc bổng ngẩng đầu lên khi nghe cuộc trò chuyện của hai chàng trai kia.
Khuôn mặt Louise đỏ ửng lên và suy yếu bởi nước mắt nhưng không ảnh hưởng gì vẻ đẹp nổi bật của cô ấy.
Cô ấy lớn tiếng la lên với những giọt nước mắt còn vươn trên má.