Nàng Hầu Nữ Trong Trò Chơi Harem Ngược Muốn Bỏ Việc - Chapter 9
Chương 9:
“Cô thích khuôn mặt của tôi, đúng không?”
‘Tôi nhìn chăm chú rồi sao?’
Irene vội lui lại phía sau một bước:
“Ngài đến gần như vậy chỉ để đùa giỡn tôi sao?”
“Chỉ là… Khi ta tưởng tượng đến việc chỉ còn gặp cô trong một tháng, ta muốn nhìn cô gần một chút.”
“Vậy cứ nhìn đi ạ.”
Irene tiếp tục quay lại công việc gắp than vào lò sười mà không thèm để ý đến sắc mặt của Otis phía sau lưng cô.
Anh ta đã quen với việc này nên chẳng biểu hiện sự buồn bã gì.
Như thường lệ, Irene và Otis có mối quan hệ như vậy.
Một mối quan hệ một chiều, Otis sẽ luôn trêu chọc, nói những lời bay bổng như anh ta dành tặng cô những đóa hoa hồng giấy mà chính tay anh ta gấp trong túi áo hay tạp dề của cô mỗi khi anh ta có tâm trạng tốt.
‘… Việc này bắt đầu từ khi nào nhỉ?’
Otis nhớ lại những hồi ức của mình, và anh ấy không thể nào nhớ rõ, hẳn là khi còn rất nhỏ chăng?
Hay từ ngày anh nhận ra vị trà của Irene rất ngon?
Kể từ lúc đó, Otis luôn thích thú với Irene.
Ánh mắt cô ấy không hề có hy vọng hay khát vọng nào.
Mà dưới đáy mắt lộ ra sự khinh bỉ.
Bản thân Otis biết rằng vẻ ngoài của mình nổi bật như thế nào, đó là lý do người khác hay nhìn anh với những khao khát, dục vọng hoặc là sự ghen ghét, đố kỵ.
Tuy nhiên, Irene không như bọn họ.
Otis thích sự vô tâm này của cô và cảm thấy thoải mái với điều này.
Mọi người nói rằng tình yêu là sự ảo tưởng của trí não, những nếu phải lựa chọn một người ở cạnh mình suốt cả cuộc đời, Otis sẽ cảm thấy sẽ ổn nếu đó là Irene.
Otis biết rằng Irene là một người vô tâm và cô ấy sẽ không hứng thú với mấy lời nói dối như yêu thích người như anh.
Việc này là do anh nghĩ trước khi Irene nói răng cô yêu quí Louise.
“Irene này, hôm nay ta đã tịch thu của cải và đặt nội tạng của đám người bẩn thỉu vào nơi hữu ích hơn đấy.”
“Đó là lí do tâm trạng ngài tốt như thế à.”
“Ta trông như thế sao?”
Irene nói đúng, anh ta vốn không có tâm tình tốt gì cả nhưng sau khi anh ta đã chặt đứt tay chân bọn khốn vô dụng ngoài kia thì anh ta cảm thấy thoải mái hơn.
Bởi vì sự tồn tại của Louise.
Việc Henrietta gửi cô ta đến đây đã đủ phiền phức, thế mà cô ta còn chiếm trọn tình yêu của Irene.
Otis muốn giữ Irene ở bên cạnh và trải qua phần đời còn lại của anh dù không cần có tình yêu.
“Đúng là việc này khiến ta cảm thấy tốt hơn. Cô từng bóp chết một ai chưa?”
Irene đặt chậu than xuống và quay người nhiên Otis. Cô có vẻ có chút hoảng sợ và không hiểu anh ấy nói về việc gì.
Câu hỏi có vẻ có ẩn ý gì đó.
Nhưng Otis thường làm phiền Irene như thế.
Cô thường không biểu hiện vẻ sợ hãi.
Otis thường trách móc Irene quá vô cảm, nhưng cô ấy sẽ không bị dọa với điều này như thế nào chứ?
Vì thế, anh ta thỉnh thoảng nói vài lời khiến cô hoảng sợ.
Anh nghĩ rằng, đôi mắt như thạch anh tím của cô sẽ rất đẹp khi mà chúng lộ ra vẻ sợ hãi.
“Khi muốn bóp chết ai, cô nên đặt tay như thế này và ấn chặt xuống.”
Otis mỉm cười nhẹ và đặt tay lên cổ của Irene.
Anh yêu cái cổ thon thả của cô nằm gọn trong lòng bàn tay của anh ấy. Anh ấy yêu thích nó hơn cả hương vị trà mà cô đã pha chế.
Tất nhiên, anh không thật sự muốn giết cô.
Otis không ngu ngốc đến nỗi phá hủy mốn đồ chời mà chưa thật sự nằm trong tay anh. Tahy vào đó, anh ta muốn giết chết người đã cướp đi món đồ chơi này.
Vì vậy, nó chỉ là trò đùa của anh.
Otis luôn cảm thấy bực tức kể từ khi Irene nói yêu mến Louise, ngón tay thon thả của Otis nhẹ nhàng di chuyển xuống cổ áo của cô.
Đúng là tình huống đáng sợ nhưng Irene vẫn đứng yên không nhúc nhích.
‘Tôi không thể hiểu sao anh ta đột nhiên lại làm vậy…’
Như cô linh cảm được.
Irene rũ đôi mắt mệt mỏi xuống. Cô đã nghĩ đến việc đặt lò sười xuống và nhanh chóng thoát khỏi phòng, nhưng việc lo lắng trong lòng cô đã xảy ra.
‘Tôi nên đề nghị anh ta buông tay ra không?’
Irene đảo mắt và nhìn vào Otis, cô vửa mở miệng ra.
“Chị Irene, đến xem thành quả của em…”
Cánh của bỗng bật mở, và Louise nhìn thấy cảnh tượng đầy hiểu lầm này.
Louise đã mệt mỏi sau khi hoàn thành công việc của mình, nhưng ngay lúc này cô lại đối mặt với tình huống không mong đợi này.
Ngay tức khắc, một tiếng la toáng lên:
“Nh…Nhị thiếu gia đang giết người
À, tiếng thét của Louise vang vọng cả dinh thự.