Nhất Bút Đa Tình - Chapter 15
Chương 15: Ước định chung thân
Đông Cô vỗ vỗ mép giường, khẽ nói: “Đến đây ngồi đi.”
La Hầu chống nạng bước một bước, ngồi xuống.
Hắn mặc một bộ y phục màu đen, yên tĩnh ngồi đó, vai rộng lưng thẳng, cân đối và cường tráng, Đông Cô nhìn mãi nhất thời tim đập thình thịch.
Nàng tiến về phía trước thăm dò, một tay nhẹ ôm lấy bả vai La Hầu, mũi tựa vào hõm vai hắn, giống như chú chó nhỏ đang đánh hơi. Trên người hắn có mùi rượu nhàn nhạt và lành lạnh, có lẽ vừa nãy đi lại quá nhiều, người hắn ra một lớp mồ hôi mỏng, hòa cùng mùi hương cơ thể, khiến Đông Cô nảy sinh ham muốn.
La Hầu cứ ngồi bất động cứng đờ ở đó, lúc Đông Cô chậm rãi hít thở, vai của hắn theo đó mà khẽ run.
Trái tim Đông Cô cũng run rẩy theo.
Đều nói ăn no mặc ấm thì lòng thèm khát, nhưng nàng vẫn chưa no mà, sao đã lại…
Đông Cô vuốt ve hắn, bả vai, phía sau lưng, cái cổ, ngực, tay của nàng chạm vào lồng ngực nở nang của hắn.
Nàng từ từ di chuyển xuống, vuốt ve cơ bụng săn chắc của hắn, lòng bàn tay nàng vô thức xoa đi xoa lại vùng bụng của hắn, từng cái một, nhẹ nhàng mà chậm rãi.
Hơi thở của La Hầu rất nặng nề, nạng gỗ của hắn đặt cạnh giường, hai tay hai bên người không khỏi nắm chặt thành đấm.
Toàn thân hắn càng căng cứng, bàn tay đặt trên bụng hắn càng dịu dàng.
Không phải ngứa, không phải đau…
Dù đau đớn đến mức nào hắn cũng có thể chịu đựng được, nhưng lúc bàn tay dịu dàng kia lướt qua cơ thể, hắn lại cảm thấy toàn thân nóng bừng lên, không thể chịu đựng thêm nữa, chỉ muốn lao về phía nàng, chạm vào nàng.
Đông Cô có thể cảm nhận được cơ thể hắn đang run lên khe khẽ, bản thân nàng cũng vậy.
Ngón tay thon dài của nàng khẽ lướt qua chân mày hắn, mắt La Hầu nhìn xuống đất. Gò má hắn cũng giống như con người hắn vậy, rắn chắc và lạnh lẽo, Đông Cô lướt qua đỉnh lông mày và khóe mắt hắn.
Trời ngày cuối thu tối một cách nhanh chóng.
Ban đêm lạnh như nước.
Đông Cô áp môi vào bên tai La Hầu, khẽ nói:
“Ta muốn chàng…”
Ta muốn chàng.
La Hầu chỉ cảm thấy phút chốc đau thắt ngực, tắc nghẽn đến hít thở cũng khó khăn.
Hắn quay đầu lại, trong phòng không thắp đèn, ánh đèn đã rất mờ, nữ nhân đó dựa vào cạnh người hắn, ngước mắt lên nhìn hắn, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Cơ thể hắn bắt đầu mềm nhũn.
Đông Cô cũng không đợi hắn trả lời, kéo đầu hắn lại, hôn một cách mãnh liệt.
Ban đầu cũng chỉ là hôn môi, La Hầu khom lưng xuống, chỉ trong tích tắc, Đông Cô đã đưa đầu lưỡi vào trong miệng hắn.
Xúc cảm nhẹ nhàng đó uyển chuyển linh động trong miệng hắn, quấn lấy đầu lưỡi hắn. Hắn không dám động đậy, Đông Cô bèn dùng đầu lưỡi của mình chọc ngoáy hắn từng chút một.
Sức lực ở eo hắn phút chốc sụp đổ, cả người mềm nhũn.
Đông Cô ôm lấy hắn, giật màn giường xuống, lật người đè nam nhân cao lớn này xuống dưới thân mình.
Màn giường rơi xuống, ngăn cách bọn họ với bên ngoài, trên chiếc giường nhỏ bé này, chỉ có hai người bọn họ.
Đông Cô cúi người xuống hôn lấy La Hầu, ánh mắt lúc nào cũng trong trẻo đó dường như có chút mơ màng.
Chân hắn hơi động đậy, Đông Cô giờ mới phát hiện hắn vẫn chưa bỏ chân gỗ ra.
Nàng khẽ chạm vào môi hắn, nhẹ nhàng nói:
“Ta giúp chàng tháo ra.”
Nàng lùi xuống chân La Hầu, gỡ chân gỗ của hắn ra, lại cẩn thận tháo từng lớp vải quấn lấy chỗ chân bị tàn phế. Lúc chỗ chân cụt lộ ra, cơ thể La Hầu cứng đờ, vô thức rút chân ra.
Đông Cô cảm nhận được hắn đang lùi lại, trong lòng chua xót, nàng muốn nói với hắn thật ra trong phòng tối om, căn bản không thấy được gì cả, nhưng có tác dụng gì chứ.
Sớm muộn cũng có một ngày, ta sẽ khiến chàng ở trước mặt ta quên đi mình không trọn vẹn.
Đông Cô nâng chỗ chân cụt của hắn lên, nhẹ nhàng hôn.
“A…” La Hầu run rẩy dữ dội, trừng mắt lên nhìn Đông Cô.
Đông Cô nhướn mày, tay nắm chặt hơn.
“Đừng nhúc nhích! Nằm xuống lại.”
Nàng nói dứt khoát, La Hầu nằm ngửa xuống, hai tay siết chặt ga giường, gần như xé rách ra được một lỗ.
Đông Cô cười xấu xa, “Ta không cho phép, chàng không được nhúc nhích.”
Nàng cúi đầu, lại khẽ hôn lên cái chân cụt trong tay, lúc đầu chỉ là muốn La Hầu thả lỏng, ai biết được đến cuối cùng càng hôn càng say mê, bản thân lại không nhịn nổi nữa, mở to miệng, dùng đầu lưỡi ôn nhuận đó liếm vào.
Chỗ chân cụt lồi lõm không bằng phẳng, vết thương chồng chất, vô cùng xấu xí, nhưng Đông Cô lại giống như đang nếm thử món ngon tuyệt nhất nhiên hạ, chăm chú quên đi tất cả.
La Hầu toàn thân không tự chủ được mà run rẩy, hắn trừng mắt nhìn trần nhà, giống như con cá mắc cạn trên bãi cát, nằm thở hồng hộc.
Đông Cô trèo lên trên, đầu lưỡi vẫn ẩm ướt, nàng hôn vào môi La Hầu, mang theo nước bọt của hai người mà hôn vào cằm hắn, vào cổ hắn…
Nàng giật phắt thắt lưng của La Hầu xuống, y phục lỏng lẻo, nàng dùng đầu lưỡi mở vạt áo bên trong của hắn ra.
Hai tay luồn vào, nàng mở tung y phục của hắn ra.
Trong đêm tối, nàng đưa mặt áp vào lồng ngực La Hầu, cọ vài cái, hướng xuống dưới, lại áp vào bụng hắn.
Cơ bụng La Hầu rắn chắc, giờ phút này vì căng thẳng mà càng siết chặt hơn.
Đông Cô dùng chóp mũi chà xát, có thể cảm nhận rõ ràng lông tơ trên bụng hắn, nàng bị cọ đến hơi ngứa, khẽ cười lên một tiếng.
Trong bóng tối, cảm giác của con người sẽ luôn nhạy cảm hơn, hơi thở của nàng phả vào bụng hắn, vào bên hông…
Y sam mở tung, ngón tay thon dài của Đông Cô bắt đầu cởi quần của hắn.
Chiếc quần dài màu xám trắng, lúc Đông Cô cởi thắt lưng quần hắn đã nhìn thấy ống quần bên phải vén lên cao, dán chặt vào phần chân cụt ngủn.
Lúc còn mặc y phục còn đỡ, giờ thân thể hắn lõa lồ, phần chân cụt bên phải càng thêm rõ ràng, từ hông trở xuống chỉ còn khoảng sáu bảy tấc.
Đông Cô sững người, lòng đau dữ dội.
La Hầu quá nhạy cảm, mỗi một động tác của Đông Cô hắn đều chú ý kỹ, phút giây sững sờ đó của nàng, giống như hòn đá đập vào ngực hắn, khiến hắn trong phút chốc tỉnh táo trở lại.
Hắn bỗng nhiên nắm chặt tay Đông Cô, giãy giụa ngồi dậy.
“Không, không, không….” Giọng nói của hắn hoảng loạn mà khản đặc, hắn căn bản không biết mình đang nói gì nữa, hắn cũng không biết phải làm gì, chỉ nằm nghiêng người theo bản năng, giấu thân người bên phải sang một hướng khác.
Y phục đâu, y phục đâu… Trong bóng tối hắn lần mò tìm y phục của mình, sờ được vạt áo liền vội vã kéo lại che chắn phần hông.
Trong lúc hỗn loạn, trâm cài đầu của hắn rơi xuống, mái tóc dài bung xõa.
Đông Cô vẫn không nhúc nhích, từ lúc La Hầu một tay nắm chặt nàng, nàng liền im lặng chờ đợi, đợi đến khi hắn bình tĩnh trở lại.
Có lẽ bởi vì hắn quá sợ hãi, tay nắm lấy Đông Cô cực kỳ chặt, nàng cảm thấy cổ tay đau nhói, nhưng nàng vẫn không động đậy. Bởi vì nàng phát hiện ra, rõ ràng là nàng vô cùng đau đớn, cánh tay run rẩy lại là La Hầu.
Hắn luôn có cách khiến Đông Cô đau đớn đến sống không bằng chết.
Bọn họ đều ngồi trên giường, cách nhau không gần cũng không xa, La Hầu đầu tóc rối bù, hết sức thê thảm.
Đông Cô thấy hắn dần bình tĩnh lại một chút, bèn tiến về phía hắn.
Nàng có thể cảm nhận được sự căng thẳng của La Hầu, nàng cẩn thận nhích từng chút một qua đó, quỳ trước mặt hắn hai tay ôm lấy hắn.
Mái tóc của hắn buông xõa trên lưng, Đông Cô vuốt lại cho hắn. Tóc La Hầu vừa khô vừa cứng, không hề bóng mượt.
Đông Cô vuốt ve lưng hắn hết lần này đến lần khác.
“Đừng sợ…”
Nàng giống như đang dỗ một đứa trẻ.
“Ở bên cạnh ta, chàng không cần sợ bất cứ cái gì.”
Nàng cứ nói đi nói lại, nói đi nói lại…
Tấm lưng cứng ngắc của La Hầu từ từ thả lỏng, Đông Cô đỡ hắn xoay người lại, nhẹ nhàng đặt hắn nằm xuống giường.
Nàng dang rộng hai tay hắn ra, đặt xuôi theo thân, sau đó nằm đè lên người hắn.
Đông Cô áp mặt vào gò má La Hầu, hai tay xoa xoa cánh tay hắn, để hắn thả lỏng người từng chút một.
La Hầu nằm ngửa mặt lên trời, trong lòng căng thẳng đến mức hô hấp khó khăn.
Đông Cô nhẹ nhàng đặt tay trái lên chỗ chân bị cụt của La Hầu.
Nàng không nhìn thấy, vào khoảnh khắc đó, trong bóng đêm, từ đôi mắt của La Hầu nước mắt lặng lẽ rơi.
Chỉ một chút ít đó thôi, từ trong hốc mắt trượt xuống, vẫn chưa đợi rơi xuống gối đã chảy hết…
Chân phải hắn chỉ còn đốt xương khoảng bốn tấc, còn có khoảng hai ba tấc thịt thừa.
Bởi vì thế giới này có rất ít chi giả ở bắp đùi, nên La Hầu từ khi chiếc chân này bị chặt đứt chưa từng dùng lại, cơ bắp đã chảy xệ, Đông Cô chạm vào chỉ thấy phần thịt mềm mềm.
Nàng một tay nhẹ nhàng vuốt ve, tay còn lại lần cởi thắt lưng quần của hắn.
La Hầu chỉ cảm thấy thân dưới lạnh lẽo, quần dài đã bị Đông Cô tuột ra.
Bàn tay Đông Cô dịu dàng như vậy, cơ thể hắn vẫn cứng nhắc, nhưng những chỗ bị nàng chạm đến lại chẳng còn chút sức lực nào.
Đông Cô quỳ ở chân giường, nam nhân này giờ đây hoàn toàn hiện ra trước mặt nàng.
Lồng ngực nở nang của hắn, bụng dưới bằng phẳng, cánh tay rắn chắc, cái chân giả bên trái lạnh lẽo và chân phải cụt ngủn, còn có cái vật đang cương cứng trong chỗ rậm rạp đen nhánh đó nữa…
Tất cả hoàn toàn thể hiện ra trước mắt nàng.
Đông Cô chỉ cảm thấy cơ thể nóng bừng lên, khó che giấu được tình ý, sự căng thẳng và yếu đuối âm thầm của nam nhân này đã tác động đến nàng một cách sâu sắc.
Nàng muốn hắn thuộc về mình, từ đầu đến chân đều thuộc về mình.
Nàng rướn người lên trước, hôn vào ngực hắn.
Động tác của nàng không còn dịu dàng nữa, mà tràn đầy dục vọng và tiến công. Tay trái của nàng vẫn luôn đặt lên chỗ chân cụt của hắn, chỗ vết thương lồi lõm không bằng phẳng đó, xúc cảm nhẹ nhàng mà yếu ớt… Nàng hiểu rõ làm thế nào để kích thích nam nhân này.
Mỗi lần xoa nắn, đều khiến chỗ cương cứng trong đám lông rậm cứng đó run rẩy không thôi, hắn nắm chặt cái giường, không dám nhúc nhích.
“Ahh …”
Hắn chưa từng có cảm giác này, chỉ cảm thấy thân dưới khó chịu gần chết, hắn không nhịn được muốn chạm vào cơ thể mình, lại bị Đông Cô một tay gạt ra.
“Ta không cho phép thì chàng không được cử động.”
Đông Cô thở nhẹ một hơi, “Nếu chàng không ngoan, ta sẽ phạt chàng.”
Nàng mở cái miệng nhỏ nhắn ra, khẽ cắn một cái vào chỗ chân cụt bên phải của hắn.
“Ahh ahh …” La Hầu khàn khàn rống lên, đầu ngẩng lên cực kỳ cao.
Đông Cô không thể chịu nổi, chỗ này không giống với bất cứ bộ phận nào trong cơ thể La Hầu, đây là ác mộng cả đời của hắn, tránh không được, trốn cũng không xong, chỗ này ngay cả hắn cũng rất ít khi động vào, đây là chỗ cấm của hắn, là cội nguồn của sự yếu đuối bên trong hắn…
Nhưng hiện giờ nó nằm trong tay ta, nằm trong miệng ta.
Đông Cô nghĩ đến đây, chỉ thấy thân dưới nóng lên, vô cùng ẩm ướt. Nàng càng thêm say mê cầm lấy nó, liếm láp lấy nó, ngón tay thon dài luồn vào dưới bắp đùi, dùng hết sức ấn vào, sờ được khúc xương chân cụt ngủn của hắn.
Chỉ một cái chạm như vậy, toàn thân La Hầu giật bắn lên như bị điện giật.
“Ahh————”
Cuối cùng hắn cũng hét lên thành tiếng, “Đừng… đừng…”
Đông Cô sao lại chịu nghe hắn, nàng khẽ cắn vào da thịt mềm nhăn nheo, ngón tay trườn xuống mông phải của hắn, ngay trên đốt xương chân nhỏ xíu kia, nàng khẽ cười một tiếng, vuốt dọc theo chỗ xương còn sót lại.
La Hầu thấp giọng thét lên một tiếng, hai hàm răng nghiến chặt, một chút chất lỏng màu bạc lập tức tràn ra từ đầu súng dựng đứng đó, hắn vô cùng bức bách, chỉ có thể nhấc chân trái lên, dùng chỗ cổ chân trụi lủi đó gõ từng hồi vào ván giường.
Đông Cô không ép hắn nữa, bởi vì bản thân nàng cũng hết chịu nổi rồi.
Nàng thả cái chân tàn phế của hắn ra, quỳ lên trên giường, cởi từng lớp quần áo.
La Hầu không dám nhìn nàng, nàng kéo mặt hắn lại, muốn hắn phải nhìn.
Đông Cô gỡ bỏ trâm cài, mái tóc dài đen nhánh lập tức xõa xuống, vài sợi tóc lòa xòa bên má. Nữ nhân này vốn dĩ xinh đẹp, nhưng trước mặt người khác nàng không thích thể hiện tình cảm nhiều, nét mặt lúc nào cũng bình thường nhạt nhẽo, hôm nay trước mặt người trong lòng, thật sự có thể nói là dịu dàng như nước, quyến rũ vô cùng.
La Hầu nhìn nàng, đôi mắt mượt mà nheo lại, khẽ cúi đầu, cơ thể mỹ lệ đang ở trước mặt hắn.
Bóng hình đen thẫm ấy đã khắc sâu trong lòng hắn.
Đông Cô cúi người, cắn vào tai La Hầu, nói khẽ:
“Đến đi, cho chàng cử động rồi.”
…..
Đêm đó, trong gian phòng ngủ đơn sơ giản dị đó, một nam một nữ đã thầm ước định cả đời với đối phương.
Có ánh trăng làm chứng.