Nhất Bút Đa Tình - Chapter 16
Chương 16: Không buồn ngủ, vậy có đói không?
Trên người bọn họ thấm đẫm mồ hôi, nhưng không ai muốn nhúc nhích.
Đông Cô ôm lấy La Hầu, thân hình hắn cao lớn, nàng chỉ có thể nằm nghiêng mới ôm trọn được hắn.
Da thịt bọn họ dán sát vào nhau dưới tấm chăn, mái tóc dài quấn quýt, nằm ôm lấy nhau.
Ngón tay của Đông Cô quấn lấy một lọn tóc của La Hầu, xoay xoay quanh đầu ngón tay của nàng, tóc hắn vừa khô lại vừa cứng, chất tóc rất tệ.
Xoay xoay một lúc Đông Cô bỗng cười phá lên.
“Chàng nói xem, hai chúng ta có phải rất to gan không.”
La Hầu không lên tiếng.
“Chúng ta như thế này có phải là vụng trộm không, hả?” Trán nàng cọ cọ vào đầu La Hầu, “Đúng không, chàng nói xem gan chúng ta có phải rất lớn không.”
“Ừm…”
La Hầu cúi đầu khẽ trả lời một tiếng.
Đông Cô khúc khích cười, “Chúng ta đang làm chuyện xấu, nhưng cũng đang tận hưởng lạc thú.”
La Hầu lại không lên tiếng.
Đông Cô lại nói: “Vậy chàng nói xem, chàng thích làm chuyện tốt, hay thích lạc thú?”
Không có lời hồi đáp, Đông Cô cũng không vội, lại xoay xoay tóc La Hầu từng vòng một.
Một lúc sau.
“Lạc thú.”
Đông Cô lại cười, thân trên run khẽ, nàng lại siết tay, ôm lấy La Hầu.
“Ta cũng vậy.”
Nằm được một lúc, Đông Cô khẽ giọng hỏi: “La Hầu, chàng ngủ rồi sao?”
“Chưa.”
“Đã muộn lắm rồi, chàng không buồn ngủ à?”
“Không.”
Đông Cô quay đầu lại nhìn hắn, “Sao lại không buồn ngủ được, cả đêm chàng không ngủ rồi.”
La Hầu yên tĩnh nằm đó, một lúc sau, mới nói đứt quãng: “Trước đây, trong quân ngũ…”
Đông Cô sững người, trong quân ngũ?
Đúng rồi, sao nàng lại quên mất, La Hầu đã từng tòng quân, nghe nói chân của hắn chính là… Nghĩ đến đây, lòng Đông Cô đau nhói, nàng vội vàng chuyển chủ đề, “Nếu đã không buồn ngủ, vậy có đói không?”
“… Đói.”
Đông Cô cười cười, “Ta cũng đói rồi.”
Nàng ngồi dậy, La Hầu cũng muốn dậy, lại bị Đông Cô ấn trở lại, “Chàng đừng cử động, để ta.” Nàng đi chân trần xuống đất, cái lạnh làm nàng rùng mình một cái.
Nàng nhặt y phục của mình trên giường và mặc vào.
Thắp ngọn đèn dầu trên bàn, ánh sáng màu vàng cam ấm áp tràn ngập khắp căn phòng.
La Hầu từ trên giường ngồi dậy, nhìn nàng.
Dưới ngọn đèn dầu, làn da của hắn sáng lên ánh sáng màu đồng, mái tóc dài khô cứng bung xõa, thân dưới phủ kín dưới lớp chăn, thân trên lõa lồ.
Đông Cô nhìn đến tâm thần bấn loạn.
Nàng thầm mắng mình, đúng là háo sắc mà, đến mức quên cả trời đất.
Nàng bưng dĩa thức ăn lên, “Ta đi hâm nóng một chút, chàng cứ đợi đã.”
Đông Cô đến phòng bếp hâm nóng thức ăn lại một lượt, lúc quay lại La Hầu đã mặc xong quần áo, hắn ngồi bên mép giường, thấy Đông Cô đi vào, bèn chống nạng đến cạnh bàn.
Hai người ngồi ăn dưới ngọn đèn dầu yếu ớt.
Đông Cô đã đói lắm rồi, nàng vừa nhét thức ăn vào miệng vừa nghĩ, thì ra việc này lại mất nhiều sức lực đến vậy, về sau muốn làm chuyện vui vẻ này thì phải lấp đầy bụng trước đã…
Thức ăn rất nhiều, Đông Cô ăn ngấu nghiến cũng khá nhiều, bụng no căng không chịu được.
La Hầu ngồi cạnh, vẫn đang ăn.
Hắn ăn không nhanh, nhưng mãi vẫn chưa dừng lại, xem ra cũng thật sự đói rồi.
Đông Cô chống cằm nhìn hắn, dưới ánh đèn vàng vọt, nam nhân cắn miếng màn thầu, hắn ăn cũng không gấp, nhưng cắn một miếng rất lớn, một cái màn thầu chỉ bảy tám miếng đã ăn hết rồi.
Đông Cô nhìn hắn ăn từng miếng lớn, đột nhiên có một cảm giác hạnh phúc.
Hạnh phúc là gì.
Trong tiết trời cuối thu lạnh giá, có một trạch viện, một gian phòng.
Trong phòng có đèn dầu đang thắp sáng, có một bàn đầy thức ăn, có một người.
Một người trong lòng của mình…
Đã đủ rồi, Đông Cô tự nói với mình, một đời người nói ngắn chẳng ngắn nói dài chẳng dài, nếu sống đúng, ngày tháng sẽ qua rất nhanh.
Ở bên cạnh chàng, ngày tháng nhất định sẽ qua rất nhanh.
Rất dễ để có cả một đời.
La Hầu đang ăn được một nửa, đột nhiên cảm thấy Đông Cô đang nhìn hắn.
Thức ăn vẫn đang nghẹn trong miệng hắn, không thể nói chuyện, chỉ có thể nhìn nàng.
Đông Cô cười dịu dàng, “Ăn từ từ thôi.”
La Hầu nhai nhai, sau đó nuốt xuống.
“Thức ăn hôm nay sao lại nhiều như vậy, chàng ra ngoài mua về à?” Hơn nữa các món ăn mới lạ, chế biến cầu kỳ, vừa nhìn đã biết không phải đồ ăn ở nhà.
La Hầu gật đầu.
Đông Cô ngó qua chiếc hộp đựng thức ăn đó, “Đây là hộp đựng của Trân Vị Trai.” Nàng nhìn sang La Hầu, “Hộp thức ăn này không hề rẻ nha.”
Trân Vị Trai là tiệm ăn có tiếng ở Tích Thành, là hiệu ăn của Chương gia, lúc sinh thần Đông Cô, Lý Khánh Liễm đã từng dẫn nàng qua đó một lần, đắt gần chết.
La Hầu tay cầm đũa, mắt nhìn vào thức ăn, không nói câu nào.
Đông Cô thấy hơi lạ, về mặt tiền bạc tuy rằng La Hầu có khá hơn nàng, nhưng nói thẳng ra cũng chỉ khá hơn chút ít, bình thường hắn ăn mặc tiêu dùng đều rất tiết kiệm, giờ này sắp vào đông rồi mà hắn cũng không mặc thêm áo bông, lại bỏ ra số tiền lớn mua một hộp thức ăn.
“Sao lại phải mua?”
La Hầu khựng lại, đũa cũng ngưng không gắp thức ăn nữa.
Đông Cô thầm than một tiếng, mỗi lần khi nàng cảm thấy bản thân rất hiểu La Hầu, hắn lại có những hành động khiến nàng không lý giải được, nhưng nàng thực sự không chịu nổi vẻ mặt căng thẳng nhẫn nhịn của hắn, cho nên cũng không muốn ép hỏi.
Chàng không muốn nói, ta sẽ không hỏi.
“Ăn thôi, đợi lát nữa lại nguội mất.”
La Hầu thả lỏng lưng, lại cắn một miếng màn thầu, tiếp tục ăn.
Hắn không biết phải nói thế nào, lúc hắn nhìn thấy Đông Cô yếu ớt tiều tụy ngất xỉu trước mặt mình, cảm giác của hắn lúc đó, không biết nói thế nào. Hắn chỉ có thể suy đoán, tìm những thứ hắn nghĩ là tốt nhất, đều cho nàng.
Cho dù lúc đợi thức ăn không thể vào cửa tiệm, cho dù chỉ có thể đưa tiền từ bên ngoài, hắn đều thấy ổn.
Dùng bữa xong, mặc dù La Hầu nói không buồn ngủ, nhưng vẫn bị Đông Cô đẩy lên giường.
“Đi ngủ thôi, không muốn cũng phải ngủ.”
Nàng cởi áo ngoài của La Hầu xuống, chỉ để lại áo lót, ấn hắn nằm lên giường. Nàng lại tháo chân gỗ của hắn ra, đặt nạng gỗ gọn gàng, sau đó thổi tắt đèn dầu.
Lên giường rồi, kéo chăn bông lên đắp, nàng nằm xuống cạnh La Hầu.
Nghiêng người qua, ôm lấy hắn.
“Ngủ thôi ngủ thôi…”
Nằm gọn trong cơ thể rắn chắc vững chãi đó, thật ấm áp.
Nàng cảm thấy con tim mình tĩnh lặng đến thế, lại mềm mại đến thế, hạnh phúc đến thế, giống như trong mơ cũng cười thành tiếng.
Ngày hôm sau, lúc Đông Cô mở mắt phát hiện La Hầu lại không ở đó nữa.
Nàng quen thuộc đi đến quán rượu tìm hắn.
“Đợi chút nữa ta phải trở về một chuyến.”
La Hầu chuẩn bị điểm tâm sáng, Đông Cô vừa ăn vừa nói với hắn.
La Hầu gật gật đầu.
Đông Cô thầm tính trong lòng, không sai, chính là hôm nay.
Trong lòng nàng có chút khẩn trương, Hiến Bảo hội, là Hiến Bảo hội khiến nàng gần như đặt hết số tiền mình có, chính vào giờ Tuất tối nay. Ngực nàng có hơi thắt lại vì quá căng thẳng.
Đây là cảm giác nàng chưa từng có.
Kiếp trước, nàng vẽ tranh không hề vì tiền tài, nên có thị trường hay không nàng cũng không để tâm.
Nhưng giờ thì khác rồi, nàng thực sự rất cần sự thành công lần này.
Con người một khi đã có ham muốn, suy nghĩ tự nhiên cũng sẽ nhiều lên.
Cái gọi là bên ngoài bầu trời còn có bầu trời khác, người tài sẽ có người tài hơn, nàng nhớ đến vị lão tăng ni ở Già Nhược Tự kia, thầm nghĩ, một tăng nhân ở chùa miếu đã có tài nghệ cao như vậy, thế giới ngoài kia còn ghê gớm đến nhường nào.
Đông Cô thoáng chốc cảm thấy nơi đây cao thủ nhiều không đếm xuể, thợ khéo thợ giỏi nhiều như lông bò vậy.
Chẳng may không được thì làm thế nào…
Đông Cô càng nghĩ càng lo lắng, nàng đột nhiên gọi La Hầu lại.
La Hầu đang kiểm tra mẫu rượu, nghe thấy nàng gọi, chống nạng quay người lại.
Đông Cô nhìn nam nhân này, hắn vô cùng yên ổn đứng đó, đơn sơ đạm bạc, lại cho nàng một sức mạnh vô cùng to lớn.
Nàng nhớ lại ngày đó tại Già Nhược Tự, nàng theo sau hắn cả đoạn đường, thấy hắn gian nan mà kiên định đi xuống núi. Lúc đó hắn không biết có nàng, cũng giống như Đông Cô không biết hắn một mình đi xin bùa bình an cho nàng.
Rất nhiều khoảnh khắc như vậy, bọn họ nhìn giống như chỉ có một người, thực ra đã ở bên cạnh nhau rồi.
Đông Cô sờ sờ vào sợi dây đen trên cổ.
Đó là lá bùa may mắn hắn tặng nàng.
Không sao cả, tất cả rồi sẽ tốt cả thôi.
Nàng đứng dậy, đi đến bên cạnh La Hầu, người sau vẫn chống nạng, hơi xoay người một chút, đứng đối diện với Đông Cô.
Đông Cô giơ hai tay ra, ôm lấy eo La Hầu.
“Ta đi trước, mai sẽ quay lại.”
Cái gọi là Hiến Bảo hội cũng chính là dâng lên bảo bối mà mình đã tự chuẩn bị, chọn trúng cái nào, đó lại là chuyện của An Nam Vương phủ.
“Ừm.”
La Hầu khẽ trả lời một tiếng.
Đông Cô từ biệt hắn, trở về cửa tiệm của Lý Khánh Liễm.
Lý Khánh Liễm sớm đã đoán được Đông Cô tối đó không về, nên cũng chẳng đợi, lúc Đông Cô đẩy cửa bước vào, nàng vẫn đang dùng bữa.
“Ta đã sắp xếp xe ngựa, tối nay dùng xe ngựa chuyển bình phong qua đó.”
Đông Cô ngồi đối diện nàng.
“Được.”
Lý Khánh Liễm nhìn vào mắt Đông Cô, bĩu môi hỏi: “Cả tối qua không về, muội muội đã làm những gì thế?”
Đông Cô nhớ lại tối qua, mặt hơi đỏ, nàng cũng không biết bản thân lại táo bạo như vậy, nhưng lúc đó nàng thật sự nghĩ gì thì làm đó.
Lý Khánh Liễm lấy đũa gõ gõ vào mép bát, “Tỷ tỷ đang hỏi chuyện cô đấy, sao lại không trả lời ta?”
Đông Cô cười khổ một tiếng, “Khánh Liễm, cô đừng chọc ta nữa mà.”
Lý Khánh Liễm xì một tiếng.
“Cô thì hay rồi, chăn êm nệm ấm, chuyện chính bên này cũng không lo nữa.”
“Không phải ta đã về rồi sao.”
Lý Khánh Liễm nghĩ một lúc, sắc mặt hơi nghiêm túc hỏi: “Đông Cô, cô thật sự muốn lấy tên La Hầu đó sao?”
Đông Cô gật đầu.
“Ta sẽ không đem chuyện này ra làm trò đùa.”
Lý Khánh Liễm trầm mặc, đôi đũa cứ khuấy khuấy trong bát cháo.
Đông Cô biết thâm tâm nàng ta vẫn không hi vọng mình ở cạnh La Hầu, nhưng vì vướng phải nàng, nên cũng không thể nói thêm lời cay nghiệt nào nữa.
Lý Khánh Liễm thở dài, “Được được, đều nghe cô cả.”
Đông Cô nói: “Cũng không biết Hiến Bảo hội này sẽ phải chọn bao nhiêu lễ vật.”
“Nếu là đồ tốt, tự nhiên sẽ lấy hết, An Nam Vương phủ cũng không thiếu chỗ bạc này, nếu dâng lên được Thái hậu thích, vậy thì toàn bộ đất Bắc đó coi như gặp được vận may lớn.” Lý Khánh Liễm vẫn khuấy đũa, “Nếu như không có đồ tốt, vậy chắc chắn một cái cũng không cần, đây là chúc thọ cho Thái hậu, thà thiếu chứ không ẩu, chọn bừa bãi cho đủ số có thể phải rơi đầu đó.”
Đông Cô gật gật đầu, thực sự có lý.
“Nhưng hiện giờ không ai biết tiêu chuẩn tốt xấu là thế nào.” Lý Khánh Liễm lại nói tiếp: “Chưa có ai được thấy qua lễ vật chúc thọ Thái hậu, cho nên mọi người cơ bản đều là thầy bói xem voi, suy đoán lung tung, cố gắng chọn những thứ xem qua có vẻ đáng tiền để dâng lên.”
Đáng tiền…
Đông Cô trong lòng tự định giá cho thông cảnh bình phong của mình.
Nguyên liệu gỗ, miễn phí, màu vẽ, miễn phí.
Thứ duy nhất đáng giá chính là giấy và bút mực…
Lý Khánh Liễm nhìn biểu cảm của Đông Cô, vui vẻ cười hì hì.
“Nếu thật sự chỉ nhìn giá tiền, vậy thì không cần mở Hiến Bảo hội, trực tiếp đến lấy ở phố cổ vật là được rồi.” Nàng biết Đông Cô căng thẳng, dùng giọng điệu chậm rãi nói với nàng ấy: “Muội muội, cô cất sự lo lắng ấy đi, ta làm trong nghề thủ công này cũng nhiều năm rồi, cái này của chúng ta, cô có thể yên tâm.”
Đông Cô hít một hơi, gật gật đầu.
Không yên tâm cũng không còn cách nào khác, đã đến lúc này rồi.
Tay nàng đặt lên ngực, sờ sờ tấm bùa may mắn nhỏ đó bên trong áo.
Làm hết sức mình, nghe theo số mệnh.
Ta đã cố gắng hết sức rồi, việc còn lại giao cho ông trời vậy.