Nhất Bút Đa Tình - Chapter 18
Chương 18: Hoa lan trong rừng vắng
Đông Cô chào đón buổi sớm mai với tâm trạng dây dưa lặp đi lặp lại như thế.
Trời vừa sáng, nàng đã vội vã bò dậy.
Cả một đêm trôi qua như vậy, Đông Cô đã có hơi yếu.
Sau này nếu không buồn ngủ thì ngàn vạn lần không được nằm trên giường nữa, Đông Cô hận nói, vừa nằm xuống đã nghĩ đến hắn ……
Đi ra sảnh trước, nàng bị dọa giật cả mình.
Lý Khánh Liễm đã dậy từ sớm, chuẩn bị một bàn đầy thức ăn, ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn mà đợi nàng.
“Khánh Liễm, cô đây là ……”
Nhìn thấy Đông Cô bước ra, Lý Khánh Liễm vội vàng nghênh đón.
“Đến đây nào, ăn chút gì đi.”
Đông Cô bị nàng ấn ngồi xuống ghế dài, nhìn một bàn thức ăn trước mặt. Cả một bàn đầy đủ các món, có chỗ nào giống với bữa sáng đâu chứ.
Đầu tiên có chút dở khóc dở cười, nhưng sau đó trong lòng nàng lại thấy ấm áp.
“Khánh Liễm, đa tạ cô.”
“Cô với ta còn đa tạ cái gì nữa, lại xa cách rồi phải không.”
Đông Cô mỉm cười, tay bưng bát lên, bắt đầu dùng bữa.
Lúc Đông Cô bước ra từ trong cửa tiệm, trời vẫn còn sớm, nàng nghĩ cho dù tiểu Vương gia có kính nghiệp đến mức nào đi nữa, cũng không thể gặp nàng vào lúc này.
Nhưng Đông Cô lại không thể quay lại, vừa nãy trước lúc ra khỏi cửa Lý Khánh Liễm đã dặn dò đủ điều, giờ mà quay lại, nhất định Khánh Liễm sẽ lại nói đi nói lại đến lúc nàng đi mới thôi.
Đông Cô mới cảm thấy vui vẻ, bước chân cũng vô cùng tự nhiên mà đi thẳng đến quán rượu của La Hầu.
Tiểu Vương gia thế nào thì nàng không biết, nhưng vào thời gian này, La Hầu nhất định đã thức dậy rồi.
Đông Cô đứng ở đầu ngõ từ xa xa đã nhìn thấy nam tử đó, nàng đột nhiên nảy ra ý nghịch ngợm, muốn đi trêu hắn một chút, nàng bước qua đó một cách khẽ khàng, La Hầu đang bận lau vò rượu, cả đoạn đường nàng đều đi trong điểm mù của La Hầu, để hắn không nhìn thấy nàng được.
Thuận lợi ngồi xổm ngay trước cửa quán rượu, Đông Cô trong lòng tim đập thình thịch, nhích từng chút một vào trong.
La Hầu đang quay lưng về phía nàng.
Nàng đang mang đôi dép bằng vải bông, bước trên nền đá tạo ra âm thanh rất nhỏ rất nhỏ, gần như là không nghe thấy gì.
Đông Cô cẩn thận dè dặt đứng thẳng lên sau lưng La Hầu, giơ hai tay ra——
“Ahhhh ——”
Ngay tại lúc Đông Cô muốn vỗ vào lưng hắn, cổ tay đột nhiên bị nắm chặt.
La Hầu chỉ thả lòng một cánh tay, nắm chặt tay trái của Đông Cô, nhưng cách nắm đó khác với bình thường, hắn chỉ dùng sức của ba ngón tay, ngón cái kẹp vào trong, ngay tại vị trí của kinh mạch, ngón trỏ và ngón giữa chồng lên nhau, ra lực cùng một chỗ.
Đông Cô trong chớp mắt cảm thấy cổ tay của mình giống như bị ngắt cho đứt ra vậy.
Nàng vô thức mà hét lên một tiếng.
La Hầu nhìn thấy người đến là nàng, toàn thân chấn động, vội vàng buông tay ra.
Đông Cô giữ chặt cổ tay mình, đau đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh, ngồi xổm trên đất thở mạnh.
La Hầu nhẹ nhàng đỡ lấy bả vai nàng, ánh mắt cứ nhìn chăm chăm vào cái cổ tay mà Đông Cô đang giữ lấy, hắn mở miệng ra nhưng lại không nói được gì.
“Không ……. không có gì cả đâu.” Đông Cô cố chịu đau thả lỏng người mà cười với hắn, “Đúng là tự …. tự tạo nghiệp thì không thể sống mà, ta vốn dĩ chỉ muốn dọa chàng một chút, kết quả lại bị chàng dọa lại.”
“Để ta xem thử.”
“Không sao.”
“Để ta xem thử.”
La Hầu vẫn kiên trì, Đông Cô đang ngồi xổm trên đất, hắn không với tới được tay nàng, bèn muốn bỏ nạng gỗ ra.
“Đừng đừng, ta cho chàng xem, ta cho chàng xem.” Đông Cô thấy hắn cũng muốn ngồi xuống, vội vàng đưa tay qua đó.
Trên cổ tay đã xuất hiện một dấu vết bị nắm chặt hết sức rõ ràng, lại đang sưng lên một chút.
Bàn tay to lớn của La Hầu lại càng tôn thêm cái cổ tay mảnh mai của Đông Cô.
“Không sao đâu, qua vài ngày nữa là sẽ khỏi thôi.” Đông Cô an ủi hắn.
Nàng không muốn La Hầu tự trách mình, nên chuyển đề tài, “Đúng rồi, phản ứng của chàng sao lại nhanh vậy chứ?”
La Hầu lắc lắc đầu.
“Chàng phát hiện phía sau có người từ lúc nào?”
“Giơ tay ra.”
Đông Cô mở to mắt ngạc nhiên, “Lúc ta giơ tay ra chàng mới phát hiện sao?”
La Hầu gật đầu.
“Trước đó chàng không hề phát giác ra gì à?”
La Hầu lắc đầu.
“Không có tiếng động.”
Đông Cô không thể tưởng tượng nổi mà cười phá lên, “Thật không thể tin được, phản ứng của chàng thật sự quá nhanh rồi.”
Thực ra, bản thân nàng cũng cảm thấy từ lúc bắt đầu La Hầu không hề phát giác ra, nếu phát hiện có người, hắn nhất định sẽ phòng bị một chút, sẽ không nhất thời ra tay nặng đến như thế.
Nàng lại nhìn cổ tay của mình.
Cái này là La Hầu học được lúc còn trong quân ngũ sao? Phản ứng nhạy bén đến như thế hẳn là thói quen hình thành trong nhiều năm trên chiến trường của hắn.
Nàng nhìn La Hầu, người này sắc mặt vẫn lạnh lẽo, chân mày khẽ nhíu lại, tay trái đang nắm chặt thành đấm.
“Thưởng cho ta ít rượu để uống đi, ta bị thương rồi này.”
Đông Cô muốn La Hầu được thoải mái hơn, bèn cố ý trêu hắn.
La Hầu chống nạng gỗ đứng lên, đi rót một bát rượu cho Đông Cô.
Mùi thơm của rượu ngập tràn bốn phía, Đông Cô bình thường rất ít khi uống rượu, kiếp trước gần như chưa từng uống lần nào, kiếp này chẳng qua cũng chỉ mới uống có hai ba lần. Nhưng điều kỳ lạ là cơ thể nàng lại không hề bài xích chút nào, ngược lại còn rất thích thú, chỉ cần ngửi được mùi rượu, trong lòng nàng đều sẽ rất vui vẻ.
Có lẽ ta cũng có thiên phú làm con sâu rượu nhỉ, nàng nghĩ.
Đông Cô vừa uống rượu, vừa tán gẫu với La Hầu.
Gọi là tán gẫu, nhưng thực ra phần lớn đều là Đông Cô nói chuyện, còn La Hầu thì lắng nghe, mỗi một lần trò chuyện, hắn có thể mở miệng ba bốn lần đã là nhiều rồi.
Nhưng Đông Cô chưa từng thấy khó chịu, nàng lúc nào cũng có chuyện để nói với hắn.
Cho dù lúc hai người không nói chuyện gì, bọn họ cứ ngồi bên nhau một cách yên tĩnh như vậy, Đông Cô cũng không thấy có gì là không đúng.
Sắp đến giờ Ngọ, Đông Cô lưu luyến từ biệt La Hầu.
“Ta rất nhanh sẽ quay lại.”
Nếu hôm nay tiểu Vương gia có thể thưởng tiền ngay, vậy buổi tối nàng sẽ mua ít đồ ăn và rượu ngon để chúc mừng một chút.
Đông Cô nghĩ rằng buổi tối đến chỗ La Hầu là chuyện hiển nhiên không cần thắc mắc, nàng không hề phát hiện ra hành vi ở chung trước khi thành thân của mình ở thế giới này lại táo bạo đến mức nào.
Chuyện này cũng không trách nàng được, La Hầu trước giờ chưa từng nói gì, nàng tự nhiên sẽ cho rằng chỗ này cũng giống với kiếp trước của nàng, hai người thương yêu nhau thì cứ ở cùng nhau thôi.
Lại lần nữa bước chân lên đường, tâm trạng của Đông Cô đã thả lỏng hơn nhiều.
Ngoài cửa Chương phủ khá yên tĩnh, chỉ có hai hộ viện đang đứng gác.
Đông Cô chỉnh đốn lại y phục một chút, rồi bước lên phía trước.
Hộ viện ngăn nàng lại.
“Ngươi là ai?”
Đông Cô đáp: “Ta là thợ vẽ, hôm qua có người báo cho ta biết, muốn ta hôm nay đến đây.”
Hai người hộ viện cùng nhìn nhau.
“Vậy ngươi đợi ở đây một lúc, ta đi vào thông báo một tiếng.”
Đông Cô hành lễ, rồi đứng đợi trước cửa.
Đã sắp sửa đến mùa đông rồi, cho dù là buổi trưa cũng có từng cơn gió rét thổi đến, Đông Cô phà hơi nóng vào lòng bàn tay, rồi xoa xoa một lúc.
Hộ viện đi lại cũng rất nhanh, chưa đến thời gian nửa chén trà đã quay lại rồi.
“Vào trong đi.”
Đông Cô đi theo nàng ta, vào trong phủ đệ của Chương phủ.
Vừa bước vào đã có một nam tử ăn vận như nô bộc ra đón.
“Được rồi, ta đưa nàng vào là được.” Hắn nói với hộ viện.
Hộ viện lại hành lễ với hắn một cái, rồi quay người rời khỏi.
Nô bộc đó lại nhìn sang Đông Cô.
“Ngươi đi theo ta.”
Vòng mấy vòng quanh sân, đi thẳng vào chỗ sâu bên trong.
Đông Cô giờ mới biết được cái gì gọi là nhà cao cửa rộng, Chương phủ này mặt tiền cũng không tính là lớn lắm, nhưng bên trong thì thật sự quanh co khúc khuỷu thâm sâu khó lường. Nàng thầm nghĩ, cái chỗ như thế này, trộm cũng chẳng làm ăn gì được, tùy tiện xông vào không cẩn thận lại không thoát ra được.
Nàng theo sát nam tử đó, bọn họ đi vào tận bên trong cùng, cuối cùng đến được một tòa lầu nhỏ.
Đông Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy ở chỗ ra vào của tiểu lâu có một tấm biển, trên biển là ba chữ “Thính Phượng Lâu”.
Bốn phía xung quanh tiểu lâu trồng rất nhiều các loại hoa cỏ, sâu thẳm tĩnh mịch.
Đây quả là một chỗ tuyệt diệu.
“Ngươi ở đây chờ đã.”
Nô bộc nói với nàng một câu, rồi bước vào tiểu lâu.
Đông Cô đứng đợi ở bên ngoài, nhìn ngó xung quanh, phát hiện tiểu lâu này cách khá xa chỗ mà những người trong Chương phủ làm việc, có thể nói là sống một mình ở chỗ này.
Thính Phượng Lâu ……
Đông Cô mỉm cười, mấy người con nhà danh giá có khác, lúc nào cũng rất tao nhã.
Chỉ một lát sau, nô bộc đó đã từ trong tòa lầu bước ra.
“Vào trong đi.”
Đông Cô theo vào trong.
Nô bộc đi trước dẫn đường, vừa đi vừa thấp giọng nhắc nhở, “Ngươi cũng biết là phải gặp ai, lát nữa lễ phép một chút.”
Đông Cô gật gật đầu.
Tiểu lầu tổng cộng có ba tầng, bọn họ đi đến tầng cao nhất.
Tầng ba chỉ có một căn phòng.
Bọn họ đứng ngay ngoài cửa phòng, nô bộc cung kính hành lễ vào trong phòng một cái.
“Bẩm báo công tử, vị thợ vẽ đó đã được đưa đến rồi.”
Đông Cô cũng không rõ tình hình, bản thân cũng cúi người theo nô bộc đó.
“Vào trong đi.”
Một giọng nói từ trong phòng truyền ra, dịu dàng bình ổn.
Nô bộc quay đầu, ra hiệu cho Đông Cô bước vào, còn mình thì lui xuống.
Đông Cô nhìn nô bộc đó rời đi, thì ra hắn không vào trong cùng mình.
Nàng cũng không rõ đống nghi lễ ở thế giới này, tiểu Vương gia là hoàng thân quốc thích, nàng không biết mình có phải quỳ xuống hay không.
Còn chưa kịp chọn lựa thế nào, nàng đã bước vào trong phòng rồi.
Căn phòng này rất lớn, hơn nữa cũng rất cao, Đông Cô vừa nhìn đã thấy được thông cảnh bình phong của mình, đang được mở ra đặt vào một góc trong phòng, có hai người đang đứng trước bình phong mà nhìn ngắm, họ đều quay lưng về phía nàng.
Đông Cô cúi người xuống, cung kính hành lễ.
“Tham kiến đại nhân.”
Nàng không biết hai người này là ai, có tiểu Vương gia trong đó hay không, chỉ có cúi đầu hành lễ.
Nghe thấy tiếng của Đông Cô, hai người đó quay người lại.
Đông Cô không nhìn thấy mặt bọn họ, chỉ cảm thấy họ đang đánh giá mình.
“Không cần đa lễ, đứng dậy đi.”
Đông Cô thẳng người lên.
Chương Chi Hưng nhìn người vừa đến này, là một nữ tử có chút gầy gò yếu ớt, không giống với dáng vẻ trong tưởng tượng của hắn cho lắm.
Hắn cứ đứng đó đợi tiểu Vương gia hỏi chuyện trước.
Hồi lâu không có động tĩnh gì, Chương Chi Hưng lấy làm lạ, liếc mắt nhìn qua, phát hiện An Kình cứ đứng yên tại đó, ánh mắt đang nhìn vào nữ tử, không hề nhúc nhích.
Hắn cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể đứng bên cạnh chờ đợi.
Đông Cô cũng thấy có chút kỳ quái, nàng nhìn thấy nam tử với y phục trắng như tuyết đó, chính là tiểu Vương gia An Kình mà mình đã gặp hôm nọ.
“Ngươi tên là gì?”
An Kình chậm rãi cất lời.
Giọng nói của hắn rất thấp, rất nhẹ, nhưng lại cho người ta cảm giác ngồi giữa gió xuân phơi phới, cộng thêm hắn sinh ra với tướng mạo khuynh thành, khiến cho người ta nhịn không được phải cung kính lễ phép trước mặt hắn.
“Bẩm báo đại nhân, dân phụ họ Tề, tên gọi là Đông Cô.”
An Kình bước đến trước mặt nàng, “Ngươi ngẩng đầu lên một chút.”
Đông Cô không hiểu gì, nhưng vẫn cứ nghe theo lời hắn, ngẩng đầu lên.
Nàng va thẳng vào ánh mắt của An Kình, trong lòng không hiểu sao lại run lên một cái, tiểu Vương gia này đúng thật rất đẹp, chẳng trách Lý Khánh Liễm nói hắn là nam tử đẹp nhất của cả vùng đất Bắc này.
Không tô son điểm phấn, nhưng lại hơn cả phấn son hàng vạn lần, chỉ nhìn mắt mũi thôi thì không có gì quá diễm lệ, nhưng tất cả cộng vào thì lại tươi đẹp tao nhã, giống như khóm hoa lan trong hang sâu tăm tối vậy, khiến cho người ta vô cùng thương yêu nhưng lại không dám nảy sinh bất cứ ý nghĩ dơ bẩn nào.
“Ngươi không cần phải thận trọng như vậy.”
Đông Cô khẽ gật đầu, “Vâng.”
“Bình phong này là do ngươi làm sao?”
“Tranh là do ta vẽ, còn bình phong là một người bạn của ta làm.”
An Kình nhìn nàng, “Cắt cả bức tranh này ra, sau đó lại dán từng phần một lên bình phong, rồi nối lại với nhau, khi bình phong được mở ra thì lại là một bức tranh hoàn chỉnh.” Hắn khẽ nói, “Ý tưởng này đúng là tuyệt diệu, là do ngươi nghĩ ra sao?”
Đông Cô trả lời, “Là gia mẫu lúc còn sống đã dạy cho ta.”
An Kình gật gật đầu, từ từ đi đến bên cạnh bức bình phong.
Chương Chi Hưng cũng bước tới, nhỏ giọng nói với hắn: “Tiểu Vương gia, ta xem dân phụ này không giống như người có bản lĩnh đó cho lắm.”
“Ồ?” An Kình nhàn nhạt nhìn hắn, “Tại sao?”
Bình phong đặt hơi xa chỗ nàng, Đông Cô không nghe thấy bọn họ đang nói những gì, chỉ đành đứng yên tại chỗ chờ đợi.