Nhất Bút Đa Tình - Chapter 19
Chương 19: Ngươi muốn thưởng trà luận tranh
“Tại sao?” An Kình hỏi hắn với một ngữ khí bình đạm.
Chương Chi Hưng xích lại gần hắn một chút, “Ta thấy dân phụ này vẫn còn ít tuổi, nhiều nhất cũng chỉ ngoài hai mươi, sao có thể có được thủ pháp cao minh đến như vậy.”
“Ngươi định thế nào.”
“Chẳng bằng chúng ta thử nàng một chút.”
Ánh mắt của An Kình vẫn luôn chăm chú nhìn vào bức bình phong, bên trên là cảnh tượng thánh địa tiên cảnh, quần tiên chúc phúc, vô cùng tiêu diêu tự tại.
Hắn không nói thêm gì nữa, nhưng Chương Chi Hưng hiểu rõ hắn, biết được hắn đã đồng ý với ý kiến của mình.
Hắn bước đến trước mặt Đông Cô.
“Ngươi nói bức tranh này là do ngươi vẽ, vậy có bằng chứng gì không?”
Đông Cô ngẩn người một lúc, bằng chứng gì? Vẽ tranh mà cũng cần bằng chứng sao?
Nàng lắc lắc đầu nói, “Bẩm báo đại nhân, bằng chứng mà ngài nói là ……”
Chương Chi Hưng nói với nàng: “Lễ vật chúc thọ dâng lên Thái hậu, bắt buộc phải có nguồn gốc xuất xứ rõ ràng, không được có chút sơ sót nào, nếu có người mạo danh làm giả, thì đây là tội phải rơi đầu đó.”
Đông Cô nghe ra được, trong lời nói của hắn có ý cảnh cáo.
“Đây là điều đương nhiên.”
“Ngươi nói tranh này là do ngươi vẽ, nhưng ngươi lại không đưa ra được bằng chứng nào, chúng ta không thể tùy tiện tin ngươi được.” Hắn lại nhìn về chiếc bàn trong phòng, “Ở đây bút mực giấy nghiên đều có đủ, nếu ngươi có thể hoàn thành một bức tranh ngay tại đây, mới có thể chứng thực năng lực của ngươi.”
Đông Cô bừng tỉnh.
Thì ra bọn họ không tin rằng bức tranh này là do nàng vẽ, mới tìm cách để kiểm chứng.
Kỳ thực cái kiểu không tin tưởng này là rất bình thường, sự việc trọng đại, nàng lại trẻ tuổi như vậy, khiến người ta nghi ngờ cũng không có gì lạ.
Nàng cười khổ trong lòng, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì khác.
“Được.”
An Kình chắp tay đứng trước bình phong, quay lưng về phía hai người họ, nghe thấy tiếng trả lời của Đông Cô, khẽ mỉm cười.
“Không biết đại nhân muốn dân phụ vẽ những gì?”
Nhìn thấy nàng đồng ý một cách dứt khoát như vậy, Chương Chi Hưng có chút sững sờ.
“Non nước cảnh vật, hoa điểu chân dung, ngươi thích vẽ gì cũng được.” Nếu thật sự có bản lĩnh, thì tùy tiện vẽ một bức cũng có thể nhìn ra được.
Đông Cô gật gật đầu.
Nàng đi đến trước bàn, thật đúng như nam tử này nói, trong phòng bút mực giấy nghiên đều có đủ, hơn nữa đều là đồ thượng hạng.
Đông Cô mở giấy ra, tiện tay cầm đồ chặn giấy lên.
Khá lắm, đồ chặn giấy bằng vàng thỏi cơ đấy …..
Đông Cô ngại ngùng mài mực làm ướt bút, trên bàn có sắp sẵn một ít màu vẽ, nhưng nàng không muốn dùng. Hắn bảo nàng vẽ tranh chẳng qua là muốn kiểm chứng trình độ hội họa của nàng, không cần quá phiền phức làm gì, vẽ những gì mình thích là được rồi.
Cầm bút lên, tâm trạng Đông Cô trở nên thoải mái ngay lập tức, dù sao thì vàng thật cũng không sợ lửa, trong lòng nàng không hề có chút căng thẳng nào.
Vẽ cái gì mới được nhỉ ……
Đông Cô vừa nhướn mắt, vừa hay nhìn thấy bóng lưng của An Kình.
Hắn chắp tay đứng đó, vô cùng yên tĩnh, một thân y phục trắng như tuyết càng làm cho thân hình hắn cân đối đẹp đẽ hơn, thật sự giống như Lý Khánh Liễm đã nói, giống như tiên tử trên trời vậy, chỉ việc đứng đó thôi cũng đã như tranh như họa rồi ……
Đông Cô mỉm cười nhàn nhạt, đầu bút khẽ động.
Nàng không dùng bất cứ loại màu vẽ nào cả, chỉ dùng mực, từ bóng lưng của An Kình tạo thành một bức tranh thủy mặc bạch miêu. (*)
*Tranh bạch miêu: một kiểu vẽ của Trung quốc, chỉ dùng đường nét, không tô màu
Chương Chi Hưng tuy rằng không đi theo để xem nàng vẽ, nhưng ánh mắt thì vẫn cứ liếc qua đây, hắn thấy Đông Cô tùy ý tự nhiên, bút pháp lưu loát, băn khoăn trong lòng cũng đã xóa bỏ được một ít.
Chỉ một lúc sau, Đông Cô đã vẽ xong rồi.
“Dân phụ đã hoàn thành, mong đại nhân đến xem thử.”
“Hả? Nhanh như vậy đã xong rồi sao?” Chương Chi Hưng vốn dĩ còn muốn gọi người mang trà đến, cùng tiểu Vương gia ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, “Ngươi đã vẽ gì đó, sao nhanh như vậy đã xong rồi.”
Hắn bước vài bước lên phía trước, đứng bên cạnh bàn, ngắm nghía bức tranh.
“A!” Chương Chi Hưng nhìn thấy bức tranh đó, buột miệng kêu lên một tiếng, sau đó lại thấy không ổn, vội vàng dùng tay che miệng lại, “Bức tranh này của ngươi ……”
An Kình lấy làm lạ, rốt cuộc đã vẽ cái gì mà khiến cho Chương Chi Hưng phải ngạc nhiên như thế, hắn quay người lại, từ từ bước tới.
Chương Chi Hưng nhìn bức tranh, lại nhìn An Kình đang đi tới.
“Yến Quân, ngài xem bức tranh này ……”
An Kình đứng bên cạnh bàn, lặng lẽ nhìn bức tranh đơn giản mộc mạc này.
Trong tranh là bóng lưng của một nam tử, đang đứng chắp tay sau lưng, thanh nhã cao ngạo, cả bức tranh không hề có chút màu sắc nào, chỉ có mực đen, chỉ có đường nét, hoặc đậm hoặc nhạt, hoặc nhẹ hoặc mạnh, hoặc gấp gáp hoặc chậm rãi.
Nhìn lâu rồi, người trong bức tranh đó phảng phất như có sinh mệnh vậy, đang hít thở lấy gió xuân từ tờ giấy mỏng, y phục khẽ lay động, mái tóc bay phất phơ.
Mà người trong bức tranh đó ……
“Ngươi đúng là biết cách lấy lòng.” An Kình nhàn nhạt cất tiếng, nghe không ra là đang tức giận hay vui vẻ.
Đông Cô cung kính nói: “Dân phụ tay nghề kém cỏi, cho dù đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn khó vẽ được hết một phần phong thái của đại nhân.”
An Kình nghe vậy khẽ mỉm cười.
“Cũng rất biết cách ăn nói.”
“Đại nhân chê cười rồi.”
An Kình mắt vẫn nhìn vào bức tranh, lại vẫn hỏi tiếp: “Hiện giờ ngươi đang làm công việc gì?”
Đông Cô nghĩ ngẫm một chút, quyết định lúc này nên nói sự thực.
“Dân phụ gia cảnh bần hàn, lần Hiến Bảo hội này lại càng đặt thế chấp hết toàn bộ tài sản trong nhà, hiện tại không có việc gì để kiếm sống cả.”
Chương Chi Hưng vô cùng kinh ngạc, “Ngươi lại vì Hiến Bảo hội này mà thế chấp hết tài sản hay sao?”
Đông Cô gật đầu.
“Đúng vậy.”
Ánh mắt An Kình từ bức tranh chuyển sang người Đông Cô.
“Phàm chuyện gì cũng phải biết tự lượng sức mình là được, ngươi liều mạng như vậy, nếu như được chọn còn đỡ, giả sử không được chọn thì sao, tới lúc đó ngươi biết xử lý thế nào.”
Trong lời nói của An Kình, lại có chút ý trách móc.
Đông Cô trong lòng bất lực, nói, “Dân phụ thực sự có chuyện gấp, rất cần bạc thưởng.”
“Có chuyện gấp gì?”
Chương Chi Hưng trộm nhìn An Kình một cái, thầm nghĩ tiểu Vương gia thường ngày đều là bộ dạng không quan tâm đến người đời, chưa từng hỏi đến chuyện riêng của người ta, lại càng không nói đến sẽ chủ động thăm hỏi người khác, lần này sao vậy nhỉ ……
Đông Cô lại càng không hiểu về hắn, trong lòng nàng chỉ thấy có chút khó xử vì sự cố chấp vặn hỏi của vị tiểu Vương gia này.
“Đây …… đều là những chuyện lặt vặt trong nhà không đáng bàn đến, thực sự không tiện nói cho đại nhân nghe.”
Đông Cô cúi đầu hướng mắt nhìn xuống, dáng vẻ hết sức cung kính, An Kình gật gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa. Hắn đưa hai tay ra, vỗ tay hai cái.
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng từ bên ngoài cửa truyền đến, gõ nhẹ cửa phòng hai tiếng, sau đó một người từ bên ngoài đi vào.
Đông Cô nhìn thấy người đến là một thiếu niên khoảng chừng mười mấy tuổi, khuôn mặt thanh tú, ăn vận gọn gàng, y phục tinh xảo hơn những nô bộc hạ nhân bình thường rất nhiều. Hắn đi vào phòng, cũng không để ý đến ai, mà chỉ hành lễ với mỗi An Kình.
“Chủ tử có dặn dò gì sao?”
An Kình nói với hắn: “Bình Nhi, ngươi đi lấy ít ngân lượng lại đây.”
“Vâng.”
Bình Nhi nghe lệnh, bèn quay người rời khỏi.
Đông Cô vừa nghe được là có tiền, trong lòng ngay lập tức đã trở nên vui vẻ, nhưng ngoài mặt vẫn không dám biểu hiện gì.
Bình Nhi rất nhanh đã quay lại, chỉ một lúc đã cầm một cái túi nhỏ màu xám vào phòng.
“Chủ tử.”
An Kình cũng chẳng nhìn xem, khẽ ngẩng đầu về phía Đông Cô đang đứng.
Bình Nhi cúi đầu, lại đưa cái túi nhỏ đến trước mặt Đông Cô.
Đông Cô nhận lấy, cái túi rất bé, không nặng mà cũng chẳng nhẹ.
Nàng mỉm cười trong lòng, bất kể là nhiều hay ít, tốt xấu gì cũng là tiền nàng kiếm được bằng bản lĩnh thực sự của mình, những lúc thế này, nghĩ thoáng một chút là tốt nhất.
“Dân phụ đa tạ đại nhân đã thưởng.”
Chương Chi Hưng nhìn sắc trời bên ngoài, nói với An Kình: “Yến Quân, trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên đi lên phía trước rồi.”
An Kình gật gật đầu.
Chương Chi Hưng nói với Đông Cô: “Hôm nay không có chuyện gì nữa, ngươi đi trước được rồi.”
Cho dù tấm lòng của Đông Cô có rộng lượng đến đâu đi nữa, trong lòng cũng khó tránh bĩu môi, vừa nãy người nghi ngờ ta là ngươi, giờ khảo nghiệm cũng xong rồi, cũng chứng thực được rồi, ngươi đến một câu nói cũng chẳng có.
Chương Chi Hưng nói với nàng xong, bèn mời An Kình ra khỏi phòng trước, tự mình theo phía sau.
Đông Cô đợi bọn họ đi hết, cũng chậm rãi ra khỏi phòng.
Nàng ước lượng túi tiền trong tay mình, không thèm tính toán với ngươi nữa, vẫn phải đi mua ít thức ăn ngon, trở về cùng La Hầu chúc mừng.
Đông Cô dựa vào chút ít ký ức đó, quay ngược trở ra theo đường cũ.
“Cô nương xin dừng bước.”
Chưa được vài bước, có một giọng nói từ phía sau truyền tới. Đông Cô quay đầu lại, phát hiện chính là thiếu niên vừa nãy đã đưa tiền thưởng cho nàng.
Thiếu niên lại gần Đông Cô thêm vài bước, sau đó hành lễ.
“Bình Nhi tham kiến Tề cô nương, Tề cô nương có lễ.”
Đông Cô lập tức ngẩn người, hắn hẳn cũng là người bên cạnh tiểu Vương gia, nô bộc quý nhờ chủ, cho dù hắn có là kẻ dưới cũng phải mạnh hơn mình không ít, ai mà biết được hắn còn cung kính với nàng hơn kẻ mấy nô bộc bình thường trong Chương phủ kia.
Tuy rằng lấy làm lại, nhưng bản thân Đông Cô trước giờ vẫn hiểu phép tắc, nếu như người khác cư xử lễ phép với nàng, nàng sẽ lại càng chân thành đối đãi với đối phương hơn.
“Công tử gọi ta, không biết có gì dặn dò?”
Bình Nhi nhìn bốn phía xung quanh, sau đó khẽ nói với Đông Cô: “Tề cô nương vui lòng lùi một bước nói chuyện.”
Đông Cô gật gật đầu, đi theo hắn đến sau một hòn giả sơn yên tĩnh. Hòn giả sơn này xung quanh cây cối rậm rạp, đi ngang qua rất khó để nhìn rõ bên trong.
Cảnh tượng này, thật sự khiến cho người ta cảm thấy ngại ngùng ……
Đông Cô hỏi Bình Nhi: “Công tử có gì dặn dò, cứ nói ở đây là được rồi.”
Bình Nhi gật gật đầu, nói với Đông Cô: “Tiểu Vương gia dặn dò ta nói với cô nương, mùng mười tháng sau, mời cô nương đến Đông Càn Lâu.”
……..
“Hả?”
Mặc cho tâm tư Đông Cô xoay chuyển lung tung, cũng không thể ngờ được lại là chuyện này.
Bình Nhi lại nói lại lần nữa, ““Tiểu Vương gia dặn dò ta nói với cô nương, mùng mười tháng sau, mời cô nương đến Đông Càn Lâu.”
Đông Càn Lâu, Đông Cô có biết chỗ này. Trong thuộc địa của An Nam Vương có một câu nói “Lưỡng trai nhất lâu”, nhắc đến chính là ba tửu lầu tốt nhất của cả vùng này, trong đó “Lưỡng trai” là chỉ Vấn Đạo Trai và Trân Vị Trai, mà “nhất lâu” này chính là nói đến Đông Càn Lâu.
Đông Càn Lâu nằm ở phía Đông Bắc của Tích Thành, được xây dựng gần hồ, là một cửa hiệu lâu đời đã qua hàng trăm năm. Đông Cô chưa từng đến Đông Càn Lâu, nghe nói thức ăn ở đó còn đắt hơn Trân Vị Trai nhiều.
Nhưng mà, đây đều không phải là vấn đề ……
“Tiểu Vương gia sao lại mời ta đến Đông Càn Lâu?”
“Chủ tử nói rồi, người muốn cùng Tề cô nương thưởng trà luận tranh.”
……
“Thưởng trà luận tranh sao?”
Tiểu Vương gia này lại phong nhã như vậy …….
“Vâng.” Bình Nhi lập tức gật đầu, “Chủ tử hết sức xem trọng tranh của Tề cô nương, nói với ta nhất định phải mời được cô nương, vẫn mong cô nương đừng để Bình Nhi phải khó xử.”
Đông Cô kinh ngạc đã không chỉ một chút nữa rồi, hắn đường đường là một tiểu Vương gia, muốn ta làm gì cứ trực tiếp hạ lệnh là được rồi, cần gì phải nói đến mời.
Nàng nói với Bình Nhi: “Phiền công tử chuyển lời đến đại nhân, dân phụ nhất định sẽ đến đúng hẹn.”
Thấy nàng đồng ý, Bình Nhi lập tức vui vẻ.
“Đa tạ cô nương.”