Nhất Bút Đa Tình - Chapter 22
Chương 22: Thành thân
Ngày mà họ thành thân, không có người thân, không có bạn bè, chỉ có hai người bọn họ.
Hôm đó tiết trời rất lạnh, không có ánh mặt trời. Đông Cô bước vào khoảng sân mà nàng đã dành biết bao tâm sức để chuẩn bị đó, trong lòng có chút căng thẳng, cũng có chút chờ đợi.
Bốn phía xung quanh vắng vẻ yên tĩnh, nàng làm theo phong tục, đến vào ban đêm, đứng giữa sân vườn, làm bạn với nàng chỉ có mấy chữ Hỷ và đèn lồng đỏ treo trên cao. Nàng lặng lẽ ngắm nhìn gian phòng ngủ đó, bên trong có ánh nến nhàn nhạt đang thắp sáng.
Nàng đã nhìn rất lâu, lâu đến mức nàng sắp không nhận ra căn phòng này nữa rồi.
Trong phòng có một người đang đợi nàng.
Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
La Hầu đang ngồi bên mép giường, nạng gỗ được dựa vào tường.
Hắn đang mặc một bộ Hỷ phục màu đỏ, đó là Đông Cô đặc biệt đặt làm cho hắn. Vẫn là cửa tiệm may y phục đó, người làm hiếu kỳ sao nàng cứ hết lần này đến lần khác đặt may y phục nam tử với kích thước lớn đến như vậy, Đông Cô chỉ nói với nàng ta, cái này là mua cho tướng công của ta, rồi không giải thích gì thêm nữa.
Hắn vẫn là dáng vẻ đó, eo lưng thẳng tắp, ngồi nghiêm túc một chỗ. Đông Cô nhìn hắn, thường ngày La Hầu đều mặc những bộ y phục sẫm màu, không phải đen thì cũng xanh thẫm, không ngờ mặc màu đỏ cũng có thể ưa nhìn như vậy.
La Hầu đang trùm khăn trùm đầu, nên không thấy được nàng, nàng lại càng nhìn hắn một cách ngang ngược hơn.
Hắn hấp dẫn nàng, cho dù là đến giờ vẫn như vậy, không hề nhúc nhích, không giao lưu bằng ánh mắt, không dùng ngôn ngữ để trao đổi, nàng vẫn cứ bị hắn quyến rũ đến hết thuốc chữa.
Ánh mắt của Đông Cô rực cháy, quét qua đầu, qua vai, qua ngực hắn. Lại nhìn vào cái eo rắn chắc của hắn, và y sam bên phải đang rũ xuống, hai tay La Hầu cong lại, tay trái khẽ đặt trên đùi, bởi vì chân phải đã tàn phế quá ngắn, hắn bèn đặt tay phải lên mép giường.
Nam nhân này lúc đang ngồi, thì vững như bàn thạch, bất động như núi.
Đông Cô đột nhiên nảy sinh vô số kỳ vọng đối với tương lai của mình.
Sau này nàng sẽ cùng chung sống với nam nhân này rồi.
Đông Cô yêu hắn, cũng kính trọng hắn, nàng vô cùng cảm tạ trời đất, có thể khiến nàng tìm được một nam nhân như thế ở thế giới này, một nam nhân nàng muốn bảo vệ, mà cũng muốn được hắn bảo vệ.
Nghĩ xem Tề Đông Cô nàng có tài đức gì, mà lại có được La Hầu.
Nàng chậm rãi đi đến bên cạnh La Hầu, giơ hai tay ra, khẽ khàng nắm lấy hai góc của khăn trùm đầu.
Đông Cô ghé đầu qua đó, cười nghịch ngợm bên tai hắn mà nói:
“Bị trùm lại có khó chịu không?”
……
Nàng đứng quá gần, La Hầu thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở từ trong mũi nàng, hơi thở men theo khăn trùm đầu, từng làn hơi một chui vào trong tai hắn.
Hắn không nói tiếng nào.
“Không lên tiếng sao?” Đông Cô nhìn hắn, trùm một tấm vải lên, cũng không nhìn thấy được hình dạng gì, “Không lên tiếng thì ta không lật khăn lên đâu.”
Nàng cố ý thả tay ra, để cho hai góc của khăn lại rơi xuống.
Đông Cô dùng tay đẩy đẩy La Hầu, để cơ thể hắn hơi ngả về phía sau. La Hầu giờ lại để mặc nàng, Đông Cô lại xoạc hai chân ra, quỳ trên giường, kẹp hai chân La Hầu vào giữa, ngồi trên chân trái của La Hầu với một tư thế hết sức khiếm nhã.
Cơ thể La Hầu lại căng cứng, nàng thì lại cười khì khì.
Chân của Đông Cô đã dùng sức, nên trên chân La Hầu không có mấy sức nặng, nàng cũng không phải lo hắn sẽ bị thương.
Đông Cô thậm chí còn dùng hai tay gác lên vai La Hầu, hai người gục đầu vào nhau.
“Vẫn không nói à?”
……
“Được, có khí phách.”
Đông Cô cũng nhắm mắt lại, môi nàng dán vào khăn trùm đầu, vừa hôn vừa lẩm bẩm: “Ấy? Miệng đâu rồi nhỉ?” Nàng thè lưỡi ra, liếm vào sống mũi cao thẳng của hắn, hôn lên mắt hắn.
“Miệng đâu rồi …….” Nàng cách qua một lớp vải, cảm nhận gương mặt quen thuộc kia, “À, đây rồi ……” Nàng chạm đến hai cánh môi đó, lại không kiềm chế nổi mà cắn vào. Từng chút từng chút một, từ bên trái cắn sang bên phải, từ môi trên cắn xuống môi dưới, thỉnh thoảng lại đưa đầu lưỡi ra khuấy động, “……. Tay thì nắm cứng ngắc như thế, mà miệng lại mềm đến vậy.”
Lại nhìn đến tay La Hầu, không phải đang nắm lại cứng ngắc đó sao.
“Vẫn không chịu lên tiếng ……” Chóp mũi của Đông Cô cọ sát mặt La Hầu, cả cái khăn trùm đầu bị nàng phá chỗ khô chỗ ướt, “Chàng cũng không chê ta đáng ghét sao.”
……
Đôi vai của La Hầu đang gồng cứng lên như sắt thép vậy, nhưng vẫn không mở miệng nói câu nào.
Đông Cô cười xấu xa, bàn tay lại không thành thật luồn xuống dưới y phục, dán vào chỗ bị tàn phế đó, từ từ ngó ngoáy.
Chỗ chân tàn phế run lên, bàn tay phải của La Hầu nắm lấy bàn tay không giữ phép tắc của Đông Cô. Hắn nắm không chắc, nhưng cũng không buông lỏng, Đông Cô khẽ giãy giụa một chút, nhưng không thoát ra được.
Đông Cô lại thì thầm nịnh hắn hai tiếng, nàng được thử qua sức lực của La Hầu, lần trước bản thân đánh lén không thành, cổ tay suýt nữa bị hắn cầm cho gãy rồi.
Mặt nàng lại áp vào hõm vai hắn, “Tướng công, để nương tử sờ một cái đi mà.”
Đường đường là một nữ nhân, giọng nói lại ngấy đến mức sắp chảy mỡ ra rồi.
La Hầu không động đậy, nàng lại giống như con mèo nhỏ đang lấy lòng chủ nhân vậy, mặt cứ cọ cọ vào vai La Hầu, gò má mềm mại dính lấy bờ vai rắn chắc của hắn, xoa đi xoa lại.
Lực trên cổ tay cũng từ từ nới lỏng, Đông Cô cười trộm trong lòng, nam nhân già này, bị nàng ăn đứt đi rồi.
Nhưng nàng vẫn không dám ngừng lại, chưa đến lúc La Hầu hoàn toàn từ bỏ chống cự, nàng không thể dừng lại, ngộ nhỡ một lúc nóng vội, trong lòng hắn không chịu được, khó chịu rồi, vậy thì nàng đúng là tội đáng muôn chết.
Cuối cùng, La Hầu cũng từ từ buông tay ra,
Vốn dĩ là kết cục mà bản thân hi vọng, cũng là kết cục mà bản thân đã liệu trước, nhưng thực sự đến khoảnh khắc này, hai mắt Đông Cô không hiểu sao chợt cay xè.
Nàng không muốn đùa giỡn với nam nhân này thêm nữa. Nàng nhẹ nhàng gỡ khăn trùm đầu ra.
Gương mặt cương nghị chất phác của La Hầu xuất hiện trước mặt nàng. Hắn dường như không ngờ tới Đông Cô lại dễ dàng bỏ khăn trùm đầu ra như vậy, ánh mắt đen thẫm đó mang theo một chút mê muội.
Đông Cô nâng gương mặt hắn lên, hôn hắn một cách say đắm.
“La Hầu …… La Hầu, tướng công …….” Nàng thì thầm trong vô thức, dán chặt vào gò má hắn, chỉ cảm thấy có gần hắn đến bao nhiêu cũng không đủ.
La Hầu ngập ngừng một lúc, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy Đông Cô đang ở trước mặt.
Cánh tay hắn rắn chắc có lực, bàn tay lại to lớn ấm áp, đặt trên lưng nàng, sự ấm áp từng chút một xuyên vào trong, Đông Cô cảm thấy lưng mình tê dại ngứa ngáy.
Nàng buông hắn ra, quay người đi đến bàn cầm lấy ly hợp cẩn, rót đầy rượu vào.
Quay đầu lại, La Hầu một thân y phục màu đỏ, rực rỡ như máu.
Đông Cô cầm lấy rượu, đi đến bên cạnh hắn, khẽ nói: “Uống hết ly rượu này, chúng ta khấu đầu với trời, là có thể thành phu thê rồi.” Nàng từ từ quỳ xuống trước mặt hắn, nhìn vào mắt hắn một cách ngây dại.
“La Hầu, chàng đã nghĩ kĩ chưa?”
Bàn tay cầm lấy ly rượu khẽ run rẩy, nàng chỉ là thuận miệng hỏi một câu, nhưng sau khi nói xong thì trong lòng lại bắt đầu lo sợ. Không biết vì sao, nàng vừa sợ một đáp án xấu, lại vừa sợ một đáp án tốt.
……
La Hầu nắm lấy tay nàng, bàn tay hắn vững vàng như thế, chỉ một cái đỡ tay đơn giản, Đông Cô một chút cũng run rẩy ghê gớm.
Hắn đưa ly rượu lên, uống một hớp hết phần rượu của mình, lại trả lại cho Đông Cô phần của nàng.
“A ……” Đông Cô che mắt lại, không thể khống chế đôi vai đang run rẩy, “Hahaha……”
Nàng ngửa đầu ra sau, uống cạn hết rượu lẫn trong nước mắt.
Ngươi sợ đáp án, hắn bèn không cho ngươi đáp án.
Chàng và ta đều là người không có gốc gác, phiêu bạt nửa đời người, may mắn được trời cao thương xót, để chúng ta gặp được nhau trong biển người mênh mông này, nếu chàng hỏi duyên phận là gì, thì đây chính là duyên phận.
Tất cả đã có số mệnh an bài, chính là duyên.
Bọn họ uống rượu xong, La Hầu cúi người, cúi được một nửa thì Đông Cô ngăn hắn lại.
“Để ta.”
Nàng quỳ xuống đất, nhẹ nhàng nhấc chân trái của La Hầu lên. Nàng biết La Hầu định làm gì, chân gỗ không thể gập cong được, nếu muốn khấu đầu, bắt buộc phải tháo chân gỗ ra. Nàng biết hắn quỳ xuống sẽ rất cực khổ, nhưng chuyện này không có cách nào để thương lượng cả, hơn nữa, nàng cũng hi vọng hôn lễ của họ được hoàn chỉnh.
Gỡ chân gỗ ra, La Hầu chỉ còn cái cổ chân được băng lại. Đông Cô đẩy cửa phòng ra, một luồng không khí lạnh xộc vào, bên ngoài màn sương dày đặc, vầng trăng khuyết đang treo tít trên cao.
Nàng quay lại cạnh giường, đỡ lấy La Hầu. Bởi vì sắp phải quỳ bái, cho nên nạng gỗ cũng chẳng còn tác dụng gì nữa.
Đông Cô cứ cúi đầu xuống, nhìn mãi vào cái chân cụt của La Hầu.
Cổ chân tiếp xúc với mặt đất, tay Đông Cô khẽ dùng sức, muốn giúp hắn giảm bớt sức nặng.
“Được không?” Nàng khẽ hỏi.
Hắn gật gật đầu.
“Không đáng ngại.”
Không có bất cứ thứ gì có thể bám vào, chỉ bằng sức của một mình La Hầu rất khó để giữ thăng bằng, chỉ đành dựa hơn nửa thân người vào Đông Cô, để nàng đỡ lấy hắn, từng bước một chao đảo ra đến cửa.
Đông Cô đỡ hắn quỳ xuống trước.
Bởi vì thiếu một chiếc chân, lại mất một bàn chân, La Hầu cứ nghiêng nghiêng ngả ngả, căn bản quỳ không vững.
Đông Cô vẫn luôn ôm lấy eo hắn, để trọng tâm của hắn dựa vào người mình.
Hai người bọn họ quỳ cùng nhau, ôm lấy nhau, dán chặt vào nhau, khấu đầu với trời đất.
Ánh trăng trên cao treo giữa không trung, cong cong, giống như ông trời đang mỉm cười vậy.