Chương 24: Đương nhiên phải điều tra
“Vẫn còn một loại khả năng khác, đó chính là, võ công của hắn cao hơn thuộc hạ.”
……
An Kình nghe xong lời Thành Tuyền nói, cười lên một tiếng.
“Sao có thể như vậy, một nam nhân, hơn nữa thân thể tàn tật, nếu như võ công của hắn thật sự cao hơn ngươi, vậy ta phải xin mẫu thân đòi lấy một thị vệ mới rồi.”
Thành Tuyền cúi đầu, “Thuộc hạ vô dụng, xin chủ tử trách phạt.”
An Kình lập tức vẫy tay, “Thôi được rồi, tiếp tục điều tra, có tiến triển gì mới thông báo cho ta là được. Ngươi lui xuống đi.”
“Vâng.”
Thành Toàn lui ra khỏi phòng, lại khẽ khàng đóng cửa lại.
Đứng ngoài cửa, gió đêm lạnh lẽo thổi vào người, nội lực nàng thâm hậu, nên không hề cảm thấy lạnh.
Nàng không dừng được mà nhớ về La Hầu, thầm nói, mình đương nhiên phải điều tra, không chỉ điều tra, mà còn phải thật cẩn thận tỉ mỉ. Rất nhiều chuyện nàng không nói hết cho An Kình, bởi vì nàng vẫn chưa chắc chắn.
Nhưng có một điểm nàng có thể xác định, đó chính là nàng tuyệt đối không nhìn nhầm, nam nhân đó có chút kỳ lạ. Hắn biết mình đang theo dõi hắn, chắc chắn biết!
Cơ thể Thành Tuyền khẽ run lên trong đêm, lại không phải vì giá rét, mà bởi vì một loại kích động muốn điều tra chân tướng. Hắn biết rõ có người theo dõi hắn, nhưng lại không biểu hiện ra, hơn nữa thỉnh thoảng còn để lộ ra sơ hở, điều này có nghĩa là gì?
Không có bất cứ biểu hiện nào, chứng tỏ thâm tâm hắn không hề thấy ngạc nhiên vì có người theo dõi.
Thỉnh thoảng để lộ ra sơ hở, chứng tỏ hắn muốn dụ người đó ra tay, để dễ bề do thám.
Mà hai điều này đặt cạnh nhau, sẽ có thể nói rõ một chuyện——
Đó chính là, bản thân hắn có cất giấu bí mật.
Nam nhân này chỉ có một chiếc chân, nhưng Thành Tuyền lại không dám xem thường.
Nàng không ngờ được, trong một tòa thành nhỏ bình thường này, lại ẩn giấu một người như vậy.
……
Bên đó sóng ngầm đang dâng trào, bên này lại yên tĩnh an bình.
Đông Cô và La Hầu thành thân, tuy nói rằng là phu thê chính thức rồi, nhưng ngày tháng cũng không thay đổi gì so với trước kia.
Ban ngày nếu nàng không có chuyện gì làm, thì sẽ giúp La Hầu kinh doanh quán rượu, dọn dẹp lau chùi, tất cả đều do nàng làm. Buổi trưa bọn họ ở lại quán rượu dùng bữa, bởi vì cách nhà rất gần, cho nên đều là nấu nướng sẵn ở nhà La Hầu, sau đó mang đến quán rượu.
Chuyện buôn bán trong quán rượu cũng bình thường, khách đến không nhiều, nàng cơ bản gánh vác hết mọi việc, đều không để La Hầu đứng dậy. Mỗi buổi sáng ra ngoài đều bắt hắn mặc y phục ấm áp, tuy rằng La Hầu nhiều lần nói là không lạnh, nhưng nàng vẫn cứ làm như vậy.
Bởi vì việc kinh doanh nhàn nhã, ban ngày Đông Cô ngồi trong cửa tiệm kéo La Hầu xuống cùng nói chuyện, cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là nói chuyện trời đất, nói linh tinh một hồi. Số lần La Hầu mở miệng cũng không nhiều, nhưng mỗi câu Đông Cô nói, hắn đều nghe rất cẩn thận.
Trời đã vào đông, thời tiết càng ngày càng lạnh, bởi vì trong nhà ngân lượng dư dả, Đông Cô không nỡ để La Hầu cực khổ, mỗi ngày chưa tới giờ Thân nàng đã thu dọn cửa tiệm trở về nhà.
La Hầu đều nghe theo nàng cả.
Đông Cô mỗi ngày đều đun nước nóng để đắp chân cho La Hầu, nàng bôi rượu thuốc vào cái chân bị tật đó của La Hầu, rượu thuốc là do nàng nhờ Lý Khánh Liễm mua giúp, rượu hoạt huyết, cực kỳ tốt cho việc bảo dưỡng vết thương.
Đêm đến, nàng bèn thực hiện lời hứa ban đầu đó, mỗi ngày trước khi đi ngủ đều sẽ cầm lấy chân La Hầu đặt vào trong bụng mình, vừa nói chuyện vừa ủ ấm cho hắn, cho đến khi nóng lên rồi nàng mới chịu bỏ xuống.
Cả một ngày trời như vậy, có lúc nàng sẽ cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng nàng chưa hề bận tâm.
Tề Đông Cô coi La Hầu như đại gia mà yêu thương chăm sóc, trong lòng nàng vui vẻ hơn bất kỳ ai.
Những lời đàm tiếu bên ngoài không ảnh hưởng đến nàng một chút nào, nàng biết rất nhiều người đang bàn luận hôn sự của họ, đang đợi xem bọn họ thành trò cười, nhưng nàng hoàn toàn không để tâm đến điều đó.
Trong mắt nàng chỉ có một mình hắn, chỉ có hắn mới có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của nàng.
Đêm nay, Đông Cô và La Hầu một người ngồi ở đầu giường, một người ngồi ở cuối giường, Đông Cô vẫn ủ chân cho La Hầu theo lệ thường.
“Chàng nói xem, nếu như ta nhượng lại cửa tiệm bên cạnh quán rượu thì thế nào?”
Chuyện này Đông Cô cân nhắc không chỉ ngày một ngày hai rồi.
La Hầu vẫn rất thành thật ngồi ngay đầu giường.
“Sang lại cửa tiệm.”
“Đúng vậy.” Đông Cô dùng cả hai chân hai tay, trèo lên phía trước, đè lên người La Hầu. “Tướng công, nương tử muốn mở một xưởng vẽ, chàng nói có được không?”
La Hầu đưa bàn tay ra đỡ lấy nàng.
“Được.”
Cái cằm thon gọn của Đông Cô dựa vào trước ngực La Hầu, ánh mắt long lanh như nước nhìn hắn.
“Chàng không hỏi xem ta có biết vẽ tranh không à.”
La Hầu nhìn nàng.
“Nàng có biết vẽ tranh không?”
Đông Cô không nhịn được, phụt một tiếng bật cười, cúi đầu xuống, giống như là đang trút cơn giận vậy, cắn một cái vào ngực La Hầu, vừa cắn vừa ngập ngừng ấp úng, “Chàng cố tình, chàng cố tình phải không …….”
La Hầu không hiểu lắm tại sao Đông Cô lại vừa cười vừa cắn hắn, nhưng hắn cũng không buông tay ra, cũng không phản kháng, vẫn luôn ôm chặt nàng, để nàng nằm vững vàng trên người hắn.
Chuyện hôm qua khiến trong lòng hắn có chút kiêng dè.
La Hầu biết có người theo dõi hắn, là một cao thủ, hắn không biết lai lịch của người đó là gì.
Đông Cô nằm trong lòng hắn cứ lăn qua lăn lại, vừa gặm vừa hôn.
La Hầu ngửi thấy mùi hương cơ thể nhàn nhạt trên người nàng.
Trước đây hắn không biết quý trọng mạng sống, từ đó đến giờ vẫn là sống ngày nào hay ngày đó, nhưng hiện tại đã không giống như vậy nữa. La Hầu cúi đầu, nhìn vào nữ nhân đang nằm trên người mình, nữ nhân này cho dù là trong lúc đang cùng hắn vui đùa, cũng không quên khẽ chống hai cánh tay sang hai bên, không để hắn phải chịu quá nhiều sức ép, cũng không đè lên chân hắn.
Thật ra, cho dù nàng dùng hết sức mình mà đè xuống, hắn cũng sẽ không cảm thấy đau.
Nhưng La Hầu biết có nói ra cũng chẳng có tác dụng gì, giống như hắn vẫn luôn nói mình không lạnh, nhưng Đông Cô vẫn cứ mặc cho hắn y phục rất dày rất dày.
Hơn nữa hắn cũng không muốn nói cho nàng biết, hắn không nghĩ ra lý do, nhưng hắn biết chính là không muốn nói cho nàng.
La Hầu thích Đông Cô cho hắn mặc y phục thật dày, thích tay Đông Cô đặt lên người hắn.
La Hầu siết chặt cánh tay lại.
Trong lòng hắn có một chuyện, vẫn chưa nói với Đông Cô.
Giả sử hôm đó người kia thật sự đến vì chuyện này, hắn hi vọng bản thân mình có thể một mình gánh hết, để Đông Cô được bình an.
“Tướng công, đang nghĩ gì thế?”
Đông Cô một mình vùi đầu gặm một lúc lâu, nhướn mắt lên phát hiện La Hầu lại đang không tập trung, trong lòng nàng hết sức bất mãn.
La Hầu lắc đầu.
Đông Cô lại trèo lên trên một chút, giơ hai tay ra ôm lấy cổ La Hầu, dùng sức nghiêng về bên cạnh, hai người cùng nhau đổ nhào xuống giường. Đông Cô ở bên dưới, cánh tay La Hầu chống xuống ván giường, không dám đè vào nàng.
Cơ thể hai người vặn vẹo, tư thế vô cùng kỳ quặc hết chỗ nói, Đông Cô kéo lấy cổ hắn, “Nào nào, không có chuyện gì đâu, nằm xuống đây đi.” Nàng dùng sức, La Hầu cũng chỉ đành nghe lời nàng, buông lỏng tay ra, nằm trên ngực của Đông Cô.
Nàng hít thở đều đặn, lồng ngực phập phồng, hai tay ôm lấy cổ hắn nhẹ nhàng mà dịu dàng.
Đông Cô cố ý trêu hắn.
“Tướng công, ngày mai ta không thể đi cùng chàng đến quán rượu được.”
“Được.”
……
“Ta phải đi gặp một người.”
“Được.”
“Ta sẽ cùng hắn dùng bữa trưa.”
“Được.”
Đông Cô nhấc đầu La Hầu lên, để hắn nhìn mình. Đôi mắt nàng tròn xoe nhìn hắn.
“Là một mỹ nhân đó.”
“……”
“Là một mỹ nhân vang danh thiên hạ đó.”
“……”
Ánh mắt La Hầu nhìn nàng lộ ra một tia mơ màng không rõ.
Đông Cô nhìn thấy dáng vẻ của hắn như vậy, trong lòng đột nhiên mềm lại, nhanh chóng ấn đầu hắn xuống ngực mình, ra sức xoa xoa.
“Ta chỉ nói đùa thôi mà, ngày mai người đó xấu xí không chịu được, hơn nữa chỉ bàn luận chuyện xưởng vẽ với nương tử thôi.”
Tay nàng khẽ vuốt ve trên mặt La Hầu, La Hầu nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng cũng chẳng nói gì.
“Tối mai không cần phải chuẩn bị cơm nước, nương tử sẽ mua thức ăn bên ngoài về cho chàng.”
“……. được.”
Đông Cô cười hi hi, lại hôn mạnh một cái lên đầu hắn.
“Được được được, tướng công chỉ biết nói “được”, chúng ta ngủ thôi!”
Ôm nhau mà ngủ, một đêm dài không mộng mị.
Từ khi Đông Cô và La Hầu thành thân đến giờ, những thói quen khác thì không nói, nhưng thói quen dậy sớm thì đã được hình thành hoàn toàn, bất kể là đi ngủ vào lúc nào, gần như mỗi sớm mới tờ mờ sáng đã dậy rồi.
“Ta vẫn là cùng chàng đến quán rượu đã, ngồi một lúc, dù sao hẹn với người đó cũng vào buổi trưa.” Ai đó tối qua vừa mới nói sẽ không cùng La Hầu đến quán rượu, mới sáng sớm đã đổi ý rồi.
“Ừm.”
Đông Cô bọc cho nàng và La Hầu thật chặt thật ấm rồi mới ra khỏi nhà, bên ngoài vẫn còn sớm, trên đường phố chẳng có mấy người, thời tiết lạnh giá, hơi thở từ trong miệng cũng tản ra từng luồng khí trắng.
“Tướng công, chàng có lạnh không?”
Đông Cô xoa xoa tay, hỏi La Hầu.
“Không lạnh.”
Đông Cô gỡ tấm chắn cửa ra, rồi mở cửa, nàng vừa đi vào trong vừa cười nói, “Sao mỗi lần hỏi chàng chàng đều nói không lạnh vậy?”
“……”
Đông Cô đỡ La Hầu đi vào phòng, quay lại đóng cửa.
“Thật sự không lạnh sao?”
La Hầu gật đầu, “Phải.”
Đông Cô vỗ vỗ vai hắn, “Không tệ, cơ thể thật sự rất tốt.”
La Hầu nhìn xuống đất, cơ thể tốt, sợ rằng ngoại trừ Đông Cô ra, bất cứ ai nhìn thấy cơ thể của hắn, cũng sẽ không nói là tốt.
Ở chính giữa quán rượu, Đông Cô đốt lên lò sưởi để giữ ấm, nàng ngồi cạnh La Hầu tán gẫu.
Cả buổi sáng cũng chẳng có mấy khách, sau khi ngồi khoảng mấy canh giờ, Đông Cô nhìn sắc trời, nói với La Hầu: “Cũng không còn sớm nữa, ta phải đi trước rồi, Đông Càn Lâu cách chỗ này cũng không gần, cũng phải đi một lúc.”
La Hầu gật đầu.
“Nhớ là đừng chuẩn bị bữa tối, ta sẽ mang về.”
Sau khi từ biệt với La Hầu, Đông Cô đi thẳng về phía Đông, đi bộ khoảng hơn nửa canh giờ thì đến được Đông Càn Lâu.
Đông Càn Lâu được xây dựng bên cạnh hồ, cao đến tám tầng, là tửu lầu nổi tiếng xa gần. Đông Cô đã nghe danh từ lâu nhưng lại chưa từng vào đó, như trước đây, nàng chưa từng nghĩ đến có một ngày sẽ đặt chân vào đây.
Đông Cô bước vào, trong tửu lầu trang trí đắt tiền nhưng không mất đi vẻ tao nhã, dày đặc nhưng vẫn ngăn nắp, tầng một là sảnh lớn cho đám đông ngồi, buổi trưa đúng là thời gian dùng bữa, trong này đã không ít khách đang ngồi.
Đông Cô quét mắt nhìn một lượt xung quanh, phát hiện khách trong này cách ăn mặc đi đứng đều lịch sự nho nhã hơn so với các tửu lầu tiệm ăn khác bên ngoài, nghĩ lại cũng đều là các hộ giàu có trong đất thuộc này.
Nàng nhìn một vòng, không phát hiện ra người mình cần tìm.
Khách trong này tuy rằng tư chất cao quý, lại khó bằng được một góc của tiểu Vương gia kia, nghĩ lại với thân phận của hắn cũng sẽ không ngồi cùng một đám người như thế này, hẳn là ở một gian phòng riêng biệt trên tầng.
Bên này Đông Cô vẫn còn đang suy nghĩ, bên kia đã có một người đang đi đến.
“Tề cô nương, mời đi bên này.”