Chương 25: Tiểu Vương gia mời khách
“Tề cô nương, mời đi bên này.”
Đông Cô sững sờ, quay đầu nhìn về phía người đến. Đây là một nữ tử khoảng chừng ba mươi tuổi, một thân y phục màu nâu sẫm, ăn mặc như hộ vệ, sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc. Thân hình cũng tương đương với nàng, nhưng lại cho người ta cảm giác cực kỳ áp bức.
“Ngươi là …….”
“Ta tên là Thành Tuyền, là thị vệ của tiểu Vương gia, chủ tử dặn dò ta ở đây đợi cô nương.”
“Thì ra là vậy.” Đông Cô muốn hỏi Thành Tuyền, bọn họ trước giờ chưa từng gặp mặt, nàng ta làm sao để xác định nàng chính là Tề Đông Cô. Sau đó lời đã đến miệng rồi, lại cảm thấy có chút không lịch sự cho lắm, đành thôi.
“Đừng để tiểu Vương gia đợi quá lâu, chúng ta qua đó luôn đi, làm phiền Thành thị vệ rồi.”
Thành Tuyền gật đầu, đi trước dẫn đường.
Bọn họ cứ đi thẳng lên trên, đến tầng sáu của Đông Càn Lâu. Thành Tuyền dẫn Đông Cô đến ngoài cửa một gian phòng trang nhã.
“Chủ tử, Tề cô nương đến rồi.”
“Vào đi.”
Bên trong phòng truyền ra tiếng nói, lâu rồi chưa nghe thấy, sao mà vừa nghe lại giọng nói này, Đông Cô vẫn cảm thấy đẹp đẽ ôn nhu, tươi tắn như gió xuân vậy.
Thành Tuyền ra hiệu cho Đông Cô vào trong, bản thân thì đứng ngoài cửa canh gác.
Đông Cô đi vào trong căn gác, vòng qua một cái bình phong rồi rẽ, trong chốc lát chỉ cảm thấy rộng rãi sáng sủa. Căn gác đối diện với cửa sổ, rộng rãi thoáng mát, bên trong có chiếc bàn nhỏ bằng gỗ đàn hương, bên cạnh lư hương đã bày sẵn ván cờ, ấm chén nhỏ nhắn tinh xảo. Trên tường có treo tranh sơn thủy nhã nhặn, thư pháp ngẫu hứng, cả căn phòng tỏa ra mùi lư hương nhàn nhạt, tươi đẹp nho nhã mà lại phú quý xa hoa.
Cạnh cửa sổ có một chiếc giường ấm bằng ngọc thạch, bên trên có sẵn đệm ngồi, chiếc bàn nhỏ đặt giữa hai chiếc đệm.
An Kình mặc một bộ y phục màu trắng, mái tóc dài buộc cao, tay đang cầm tách ra, ngồi kiểu quỳ trên một chiếc đệm. Bên cạnh là cái cửa sổ tròn đang mở, bên ngoài cửa sổ gió nhè nhẹ thổi, mặt nước hồ bập bềnh, làn gió thanh mát theo vào trong phòng, khẽ nghịch tóc mai của An Kình, chập chờn lên xuống, không có tiếng động.
Phàm là những người có thể cho ra những bức tranh tuyệt hảo, nhất định phải có đôi mắt yêu cái đẹp, có thể ghi nhớ cảnh, cũng có thể ghi nhớ tình. An Kình này một thế đứng một dáng ngồi cũng có thể ghi vào tranh, Đông Cô nhất thời nhìn đến có chút mê mẩn.
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Đông Cô đứng một bên nhìn ngây ngốc, An Kình cũng không lên tiếng, không cắt ngang.
Đợi đến lúc Đông Cô định thần lại, mới kêu thầm một tiếng hỏng bét rồi, nàng vội vàng tạ lỗi với An Kình.
“Dân phụ thất lễ, mong đại nhân trách phạt.”
An Kình đặt tách trà xuống, khẽ quay đầu sang.
“Không sao cả, đến đây ngồi đi.”
Đông Cô bước lên phía trước, ngồi kiểu quỳ đối diện với An Kình trên đệm gối, nàng thầm nói tiểu Vương gia này tính khí đúng là không tệ, tính cách lại khoan dung, địa vị tôn quý lại không hề ra vẻ, đúng là khiến người ta yêu thích.
“Tề cô nương đã dùng bữa trưa chưa.”
Đông Cô lắc đầu, “Vẫn chưa.”
An Kình giơ tay ra, vỗ liền hai cái.
Giọng nói của Thành Tuyền từ bên ngoài truyền vào.
“Chủ tử, người có gì dặn dò.”
“Chuẩn bị ít rượu và thức ăn.” Giọng nói của An Kình rất nhỏ, Đông Cô nghi ngờ Thành Tuyền đứng xa như vậy liệu có nghe thấy không.
“Vâng.”
Thật sự là nghe thấy rồi, Đông Cô trong lòng cảm khái, nữ nhân này cũng không đơn giản, có thể làm được thị vệ của tiểu Vương gia, khẳng định cũng có ít bản lĩnh.
Thức ăn được đưa lên rất nhanh, có mấy nữ tử ăn mặc như tiểu nhị đưa thức ăn vào phòng, cả đoạn đường đều cung kính, sắp xếp chén đũa đĩa thức ăn đều không gây ra một tiếng động nào. Đông Cô nhìn thấy món ăn trên bàn đầy đủ, chén đĩa lại chỉ bày ra một bộ, đặt trước mặt nàng.
Đông Cô nhìn sang An Kình, nghi hoặc hỏi: “Đại nhân không ăn sao?”
An Kình lắc lắc đầu, “Ta đã dùng bữa rồi, ngươi cứ ăn là được.”
Đông Cô tay đang cầm đũa, ngồi đối diện với một nhân vật giống như thần tiên thế này, nàng cảm thấy ruột gan trong bụng đang lộn tùng phèo. Thật sự không tự do tự tại như ở nhà mà, nàng lẩm bẩm trong bụng, cũng là không nói lời nào, sao La Hầu không nói chuyện bản thân nàng thấy thoải mái, còn tiểu Vương gia này không nói chuyện nàng lại cảm thấy như ngồi trên bàn chông vậy.
“Tề cô nương không cần cẩn trọng như vậy, nếu như cảm thấy không tiện, ta có thể tránh đi một lúc.”
“Không không không.” Đông Cô vội vàng xua tay, đũa thiếu chút nữa cũng văng đi mất. Cho mượn gan hùm nàng cũng không dám để tiểu Vương gia tránh đi, nếu để An Nam Vương phủ biết được, không lóc thịt nàng mới lạ.
Đông Cô nhìn các món ăn trên bàn, đĩa đựng đều không lớn, lượng không nhiều, nhưng mỗi món đều cực kỳ tinh xảo. Nàng thử từng món một, thầm ghi nhớ món nào có mùi vị ngon hơn.
Dùng xong, lúc tiểu nhị đến thu dọn chén đĩa, Đông Cô chỉ vào mấy món ăn rồi hỏi: “Cô nương, những món này tên là gì?”
Tiểu nhị dường như chưa từng nghĩ đến khách nhân ở đây lại trò chuyện với nàng, sau một lúc sửng sốt, vội vàng trả lời: “Đại nhân, món ngài vừa chỉ là ốc hương xào dấm.” Nàng chỉ tiếp mấy món khác mà Đông Cô đã hỏi, “Cái này là cá sóc, cái này là tuyết sâm sơn dược, còn có cái này, là thỏ rừng om tương.”
Đông Cô thầm ghi nhớ, rồi gật gật đầu, “Đa tạ.”
Tiểu nhị cười rồi lui xuống.
An Kình yên lặng ngồi nhìn.
“Tề cô nương sao lại hỏi mấy món này.”
Đông Cô cười đáp: “Dân phụ cảm thấy những món này mùi vị rất ngon, nên muốn nhớ tên của nó.”
An Kình nói: “Nếu đã thích như vậy thì gọi thêm vài đĩa nữa là được.”
Đông Cô biết ơn ý tốt của hắn, cảm kích nói: “Đa tạ đại nhân, nhưng dân phụ không muốn ăn bây giờ, mà là muốn tối nay mua về nhà.”
……
Lời nàng vừa nói ra, An Kình đã hiểu ý, khóe miệng hắn mang theo nụ cười hỏi, “Là mang về cho người ở nhà à?”
Đông Cô cảm thấy có chút xấu hổ, “Vâng, đại nhân chê cười rồi.”
“Tề cô nương quan tâm người nhà như vậy, có gì đáng để chê cười.”
Ánh mắt An Kình nhàn nhạt nhìn nàng, Đông Cô vẫn là có chút ngại ngùng.
Nàng mang thức ăn này về cho nam tử tên La Hầu đó nhỉ, trượng phu mới của nàng.
“Tề cô nương, An Nam Vương phủ chọn bức họa của ngươi, đã vận chuyển bình phong đến đô thành, đầu năm sau sẽ dâng lên cho triều đình, để chúc mừng cho thọ thần của Thái hậu.” An Kình khẽ chắp tay với Đông Cô, “Chúc mừng Tề cô nương.”
Đông Cô trả lễ, “Nhờ có ân điển của đại nhân, dân phụ hổ thẹn.”
“Tề cô nương không cần gượng gạo như vậy, ta là thật lòng khâm phục tài nghệ của cô nương, nếu không chê ghét, những lúc riêng tư, cô gọi tên tự của ta, ta gọi cô là Đông Cô được chứ.”
“Cái này ……” Đông Cô do dự, “Cái này không hợp với lễ nghĩa lắm.”
“Đều là những nghi thức xã giao, đâu cần bận lòng làm gì.”
Trong lời nói của hắn có sự thành khẩn, Đông Cô tự nhiên nghe ra được.
“Được, vậy cứ như thế đi.”
An Kình khẽ cười, “Ta tự là Yến Quân, Đông Cô, cô phải nhớ kỹ đó.”
“Bình thản an bình là yến, tuyệt thế mỹ ngọc là quân, tên xứng với người, tên hay.”
Nghe Đông Cô ngay lập tức nói là hàm nghĩa tên tự của mình, trong lòng An Kình khẽ cười, hắn cảm thấy con người Đông Cô rất không tầm thường, có được tài nghệ hội họa thiên hạ vô song, lại biết được rất nhiều điển tích sự cố, gặp người quyền quý không tự ti cũng không kiêu ngạo, xử sự hợp lý. Nếu như không phải Thành Tuyền điều tra một lượt kỹ càng từ trong ra ngoài, ai có thể tin được đây chỉ là một thôn phụ nơi hoang sơ.
Có điều, những điều này đều không phải lý do An Kình tán thưởng nàng, người tài trong thiên hạ nhiều vô kể, kẻ có tài đâu chỉ trăm ngàn người, nhưng người vừa có tài vừa có đức lại không nhiều, mà bỏ qua hai điểm này, còn là người có một trái tim chân thành, đó thật sự càng hiếm rồi.
Điều An Kình nhìn trúng, chính là tấm lòng chân thành của nàng.
Bọn họ vừa nói chuyện vừa uống trà, thời gian trôi qua rất nhanh.
Nói thực lòng, Đông Cô thật sự rất thích nói chuyện cùng An Kình. Ngữ khí hắn bình hòa, lời nói dịu dàng, lại đọc nhiều biết rộng, điểm này đối với nam tử ở thế giới này mà nói thật sự rất hiếm có.
Hơn nữa, tướng mạo hắn khuynh thành, khí chất xuất chúng, cho dù chỉ ngồi đối diện với hắn, cũng là một loại hưởng thụ.
“Đông Cô, ta muốn thương lượng với cô một chuyện.”
“Là chuyện gì?”
An Kình đặt tách trà xuống, “Đông Cô, qua ba ngày nữa ta phải lên đường hồi phủ rồi.” Hắn nhìn vào Đông Cô, “Ta muốn mời cô cùng đi.”
“Hả?” Đông Cô nghi hoặc, “Mời ta cùng đi? Tại sao?”
“Có một chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ.” An Kình nói, “Lão phu nhân chưa đến bốn mươi tuổi đã giao Vương phủ lại cho mẫu thân ta, bản thân lại tụng kinh niệm Phật cho đến nay, đã gần ba mươi năm rồi.”
“Lão phu nhân …… là bà của Yến Quân sao?”
“Đúng vậy.” An Kình gật gật đầu, “Bởi vì lão nhân gia người luôn một lòng hướng Phật, rất ít khi hỏi chuyện thế tục, cho nên chúng ta cũng theo ý người, không dùng danh phận để xưng hô.”
“Thì ra là vậy.”
“Tuy rằng lão phu nhân tu hành tại nhà, nhưng cơ hội mà chúng ta có thể gặp mặt với người rất ít, chỉ có vào sinh thần mỗi năm của người, mới ra mặt gặp gỡ người nhà một chút, cho nên mẫu thân hết sức xem trọng sinh thần của lão phu nhân, mỗi lần đều sẽ chọn lễ vật mừng thọ thượng hạng để tặng.” Nói đến đây, An Kình dừng lại một chút, “Nhưng mà, chúng ta đều có thể nhìn ra được, thực ra lão nhân gia người không thích những đồ cổ đó chút nào.”
Đông Cô nói: “Nếu lão phu nhân một lòng hướng Phật, vậy thì tặng ít đồ dùng của nhà Phật có lẽ sẽ tốt hơn chăng.”
“Điểm này mẫu thân cũng đã cân nhắc đến.” An Kình nói, “Nhưng lão phu nhân trước kia cũng là người có địa vị tôn quý, hiểu rộng biết nhiều, những vật dụng bình thường căn bản không thể lọt vào mắt người, mà người có yêu cầu rất khắt khe đối với tượng Phật tranh Phật, mẫu thân từng chọn cho người một bức tượng Phật, sau khi lão phu nhân nhận lấy không những không vui, còn lộ ra sắc mặt bất mãn. Lần đó khiến cho mọi người không vui vẻ, mẫu thân cũng ân hận không nguôi.”
“Cái này …… Đông Cô tài nghệ kém cỏi, chỉ sợ không lọt được vào mắt lão phu nhân, ngược lại còn lợn lành chữa thành lợn què.”
“Đông Cô không cần phải tự coi nhẹ mình như vậy, tài nghệ của cô thế nào ta rất rõ.” Sắc mặt An Kình bình thản, mắt phượng khẽ giật, “Chỉ xem cô có bằng lòng giúp đỡ bạn bè một lần không thôi.”
Đông Cô vỗn dĩ bản tính lương thiện, không giỏi từ chối người khác, càng huống hồ An Kình là người ôn nhu nhã nhặn biết thông cảm cho người khác.
“Không biết sinh thần của lão phu nhân vào lúc nào.”
“Mùng năm tháng một.”
Đông Cô nhẩm tính trong lòng, rồi nói với An Kình: “Hôm nay là mùng mười tháng mười một, còn một khoảng thời gian nữa mới đến tháng một, thời gian chuẩn bị rất đầy đủ.”
Khóe miệng An Kình khẽ cong, “Đông Cô chắc là đã đồng ý rồi?”
“Yến Quân hiếu thuận, ta lý nào lại không đồng ý.”
An Kình vui vẻ trong lòng, nói: “Vậy ba ngày sau cô cùng ta trở về phủ, ta sẽ lệnh cho người trong phủ chuẩn bị sẵn tất cả cho cô.”
Đông Cô lắc lắc đầu nói, “Thời gian quá sớm rồi, ta hoàn toàn có thể vẽ xong ở nhà, tới lúc đó sẽ đích thân dâng đến Vương phủ.”
Ngón tay An Kình khẽ lướt qua tách trà, “Đông Cô, ta biết được vẽ tranh hao tổn rất nhiều tâm sức, nếu cô ở lại trong phủ, ta có thể sắp xếp cho cô tất cả mọi thứ. Điều kiện trong phủ tốt hơn ở đây rất nhiều, cô hoàn toàn không cần lo lắng về sau này.”
Đông Cô nói đi nói lại, An Kình vẫn cứ thong thả mời gọi.
Cuối cùng, nàng chỉ đành than dài một tiếng.
“Yến Quân, nói thực với ngài vậy, những điều khác ta đều không quan tâm, ta chỉ không yên tâm về tướng công của ta.”
Ngón tay An Kình chợt dừng lại.
“Ta vừa mới thành thân với chàng chỉ vài ngày, nếu như lúc này đi xa, gần hai tháng trời không về nhà, trong lòng ta thật sự không yên tâm nổi.” Nàng nghĩ đến mấy hàng xóm láng giềng xung quanh La Hầu đó, trong lòng lại thở dài, mấy nam nhân nữ nhân kia cả ngày cứ bàn tán sau lưng bọn họ, những chuyện này Đông Cô đều biết. Bọn họ đợi ngày La Hầu trở thành trò cười, nàng cũng biết. Nếu xa nhà vào lúc này, không biết sẽ bị bên ngoài nói thành cái dạng gì nữa.
“Yến Quân, điều kiện trong nhà của ta khá tốt, ta có thể——”
“Đông Cô rất vừa lòng nam tử đó?”
Lời nói được một nửa, An Kình đột nhiên cắt ngang. Đông Cô khẽ sửng sốt, có chút ngại ngùng, đầu cũng hơi cúi thấp xuống một chút, “Sao ta lại nói với ngài những chuyện này ……”
“Sao lại không thể nói cùng ta được, nếu đã mở đầu, thì cứ tiếp tục đi.”
Đông Cô hết sức ngại ngùng, “Đều là những chuyện vặt vãnh trong nhà, Yến Quân sẽ không thấy hứng thú đâu.”
“Hai người quen biết như thế nào.”
“…….” Đông Cô hết cách, chỉ đành trả lời hắn, “Lần đầu gặp gỡ là tại một cửa tiệm mộc.”
“Cửa tiệm mộc à?”
“Đúng vậy.”
“Vậy sau đó hai người tìm hiểu nhau thế nào?”
Đông Cô nhìn An Kình, khẽ cười. Thầm nghĩ, hắn đúng thực là tuổi tác vẫn còn trẻ, tuy rằng thân phận cao quý khí chất xuất chúng, nhưng thâm tâm vẫn có vài phần tò mò đối với chuyện tình cảm.
“Chúng ta chỉ là người bình thường, làm gì có gì nhiều sự làm quen tìm hiểu, có duyên gặp gỡ, bèn ở cạnh nhau thôi.”
Ánh mắt An Kình lộ ra mấy phần mơ màng, lẩm bẩm nói: “Có duyên……”
“Đúng vậy.” Trong lòng Đông Cô nghĩ đến La Hầu.
May được ông trời thương xót, không đến mức tình thâm duyên cạn.