Nhất Bút Đa Tình - Chapter 3
Chương 3: Gặp lại
“Đông Cô——”
Chu Đan từ xa chạy tới, nàng nhìn thấy Đông Cô rời khỏi căn lều, thầm nghĩ có lẽ mấy nữ nhân nói chuyện hơi quá đáng rồi, khiến cho một nữ nhân chưa thành gia như Đông Cô nghe phải tức giận.
“Đan tỷ.”
Chu Đan chau mày nói: “Đông Cô không cần để ý những nữ nhân đó.”
Tề Đông Cô cười cười rồi nói: “Ta chỉ là ngồi nhiều nên hơi mệt.” Nàng nghĩ một lúc, không nhịn được hiếu kỳ, lại hỏi Chu Đan: “Đan tỷ, La Hầu đó trong nhà không còn ai, hắn sinh sống thế nào?”
Chu Đan trả lời: “Thực ra nhà La Hầu vốn dĩ khá giàu có, nhà hắn có một hầm rượu, trong thành có một quán rượu nhỏ. Tuy rằng La Hầu nấu rượu cũng khá, có điều một số người không thích qua lại với hắn, nên chuyện làm ăn cũng không được như trước, nhưng tóm lại vẫn có thể miễn cưỡng kiếm sống.”
Đông Cô gật gật đầu, vốn còn muốn hỏi thêm một chút, nhưng bên kia nhân công đã bắt đầu gọi người, Chu Đan nhìn về phía bên đó nói, “Đông Cô chúng ta mau qua đó đi.”
Đông Cô cũng nhìn sang, đáp: “Được.”
Hai người đi qua đó, vừa hay đang lúc phân chia gỗ, hai người bọn họ đứng xếp hàng phía sau, mỗi một đợt gỗ chuyển từ trong rừng ra đều sẽ được giao vào thành như thế này.
Người phụ trách là một nữ nhân cường tráng gần bốn mươi tuổi, cũng là người cùng thôn với Đông Cô, thường ngày đối với người trong thôn đều hết sức chiếu cố, nàng ta nhìn thấy Đông Cô và Chu Đan đi đến, mỉm cười gật đầu ra hiệu.
Đông Cô vẫy tay với nàng ta, sau đó cùng Chu Đan xếp hàng phía sau yên lặng đợi, bọn họ không hề sốt ruột, vì mỗi lần lâm trường đều vận chuyển lượng gỗ rất lớn ra ngoài, có lúc thậm chí còn phải chuyển mất mấy ngày, nên không cần thiết phải giành việc.
Đông Cô để Chu Đan xếp hàng trước mình, gỗ của nàng ấy đều phải chuyển đến Lâm Thành, xa hơn so với Tích Thành, có điều tiền cũng được nhiều hơn.
“Đông Cô, ta đi trước đây.” Chu Đan cười rồi khoát tay với Đông Cô, xem ra nàng ta rất vui khi nhận được đơn hàng này.
Sau khi Chu Đan đi rồi Đông Cô cũng đánh xe bò của mình lên trước, chở ba cây gỗ tròn to chắn chắn.
“Chỗ gỗ này không cần mài nhẵn, chuyển thẳng đến Chương gia.”
Đông Cô gật gật đầu, đánh xe rời khỏi.
Chương gia là một hộ giàu có ở Tích Thành, gần đây đang sửa sang lại phủ đệ, gây ra động tĩnh rất lớn, hơn nữa Chương gia cũng có thợ mộc riêng, trước giờ chưa từng dùng thợ từ bên ngoài.
Đông Cô chậm rãi đánh xe, trong lòng thầm tính toán tiền nong.
Tính đi tính lại Đông Cô lại thở dài, đúng là anh hùng hảo hán không có tiền cũng hết cách, nghĩ lại kiếp trước Đông Cô có bao giờ phải lo nghĩ đến chuyện tiền bạc.
Lúc đến được Tích Thành vừa khéo vào buổi trưa, là lúc trong thành náo nhiệt nhất, Đông Cô chỉ đành xuống xe dắt con bò cẩn thận len qua dòng người.
Nàng dắt con bò trong tay, không ngừng vỗ về nó. Nàng không chỉ một lần cảm khái, con bò này tính khí đúng là quá tốt, chưa từng nổi giận lần nào, lúc nào cũng thật thà chăm chỉ làm việc, bảo nó đi đâu thì đi đấy.
Chương gia có thể xem như giàu có nhất vùng, có cổng sân riêng, phủ đệ cực kỳ lớn. Lúc Đông Cô cho xe đến đó phát hiện đã có hai chiếc xe ngựa dừng ở trước cổng, xung quanh lại có mấy hộ vệ, ai cũng dáng người cao lớn.
Đông Cô cẩn thận cho xe bò dừng lại cách đó xa xa, đợi người ta xong việc.
Con bò già dừng lại, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, Đông Cô vội vàng vỗ về nó.
“Ngoan nào, chúng ta đợi ở đây, chỗ đó bây giờ chúng ta không qua được.” Hai chiếc xe ngựa đó bài trí đẹp mắt, một chiếc cũng đủ mua đứt toàn bộ gia sản của Đông Cô rồi.
Trong lúc Đông Cô đang vỗ về con bò, một người từ trong Chương phủ đi ra, Đông Cô nhìn từ xa, người đó nàng có quen biết, là đại quản gia Lưu Bá Bình của Chương phủ.
Chỉ thấy Lưu Bá Bình tươi cười nghênh đón, cúi người đích thân mở cửa xe ngựa.
Đông Cô nhìn theo thích thú, Chương phủ thế lực rộng lớn, đại quản gia này cũng là nhân vật có máu mặt, bây giờ lại đi mở rèm xe cho người ta, cũng không biết trong xe rốt cuộc là người nào.
Đông Cô nhìn theo xe ngựa, Lưu Bá Bình mở cửa xe, một người từ trong đó đi ra.
Đợi người này bước xuống xe đứng thẳng người lên, trong lòng Đông Cô không nhịn được than một tiếng, quả là một người tuyệt vời!
Người xuống xe là một nam tử, một thân y phục màu trắng, dáng người cao và cân đối, nước da mịn màng đẹp đẽ. Nhìn từ góc độ của Đông Cô, nam tử này dường như không trang điểm, thông thường các công tử nhà giàu có thói quen dùng ít son phấn tô điểm, giống như nữ nhân ở kiếp trước của Đông Cô, nhưng nam tử này lại không, không chỉ vậy, mái tóc của hắn cũng chỉ được tóm gọn bằng một chiếc trâm cài màu trắng, từ trên xuống dưới thứ trang sức duy nhất chỉ là tấm ngọc bích ngay thắt lưng.
Nhưng cho dù như vậy, cũng khó che giấu được vẻ tao nhã tuyệt thế của hắn.
Trên mặt nam tử là nụ cười nhàn nhạt, bình đạm mà xa cách.
Gió xuân thổi bay tà áo trắng như tuyết của hắn, từ xa nhìn lại trông giống như tiên nhân.
Đông Cô thầm nghĩ thế giới này đúng là kỳ diệu, lại xuất hiện một nhân vật như vậy, nàng vẫn luôn cho rằng nam tử ở thế giới này đều giống như Chu Thượng, xinh xắn đáng yêu, không ngờ đến hai ngày này lần lượt khiến nàng mở rộng tầm mắt, trước là La Hầu, giờ lại xuất hiện nam nhân như thế này.
Nghĩ đến La Hầu, trong lòng Đông Cô chợt khựng lại, lại sinh ra một cảm giác khác lạ, vừa như thương xót, lại giống như kính trọng.
Đợi đến khi Đông Cô định thần lại, những người đó đã tiến vào trong sân, Đông Cô vỗ vỗ con bò già dắt vào cổng phủ đệ. Trước cổng Chương phủ có hộ viện, Đông Cô cũng không phải lần đầu tiên đến Chương phủ giao gỗ, hộ viện (1) cũng quen biết nàng, liền gọi người đến dỡ gỗ xuống.
(1)Hộ viện: một danh xưng chức vị thời xưa, phụ trách an toàn của phủ đệ.
Thông thường đều là đánh xe đến cổng sau để vào, hôm nay lại dỡ hàng ngay trước cổng.
Đại tỷ hộ viện thấy được sự nghi ngờ trên mặt Đông Cô, nhỏ giọng nói: “Hôm nay trong phủ có khách quý, người ngoài đều không được vào trong.”
Đông Cô giật mình, “Là người trong xe ngựa lúc nãy sao?”
Hộ viện nhìn trái nhìn phải, nhân lúc không ai chú ý, bèn thấp giọng nói: “Cô nhìn thấy rồi à? Đó là Đại công tử của An Nam Vương, tiểu vương gia An Kình.”
Đông Cô gật gật đầu.
Hộ viện đó còn định nói thêm gì đó, khổ nỗi có người đến, chỉ đành im lặng dỡ hàng.
Thì ra là hoàng thân quốc thích, chẳng trách lại có khí chất như vậy.
Sau khi dỡ gỗ xuống có người đến tính toán tiền cho Đông Cô, chỉ cần nhìn thấy bạc, đại tiểu vương gia gì đó nàng đều không thèm để tâm, nàng cẩn thận kiểm tra một lượt, xác định không có vấn đề gì nữa mới đánh xe rời khỏi.
Đông Cô nhàn nhã đánh xe trong ngõ nhỏ, con ngõ tuy rằng không rộng lớn bằng đường cái, nhưng ít người, Đông Cô cũng không vội lên đường, vì vậy nàng thường vẫn thích đi trong ngõ nhỏ hơn.
Lúc Đông Cô vòng qua cửa một quán rượu nhỏ, nhìn thấy bóng dáng vừa lạ vừa quen đó, nàng lại mơ hồ có cảm giác số phận đã sắp đặt.
Người mà sáng nay còn bị người khác bàn luận, giờ lại đang ở trước mặt mình.
La Hầu vẫn là một thân y phục như hôm qua, lúc này hắn đang quét dọn bụi bặm trong quán rượu, những việc mà người bình thường tiện tay có thể làm đến lượt hắn lại rất phí sức, lúc trong tay cầm đồ đạc, một cái xoay người đơn giản cũng khiến hắn vất vả.
Đông Cô cứ đứng ngẩn ra trước cửa mà nhìn như vậy, cho đến khi La Hầu phát hiện nàng mới định thần lại.
“Ta … ta đến mua rượu.”
Đông Cô thật sự muốn tát mình một cái, quá giả rồi, đến bản thân nàng còn thấy khiên cưỡng.
La Hầu đặt dụng cụ bên tay trái xuống, chống vào nạng đến trước quầy.
“Rượu gì?”
Rượu gì, có trời mới biết là rượu gì!
Đông Cô thầm gào thét trong lòng, trên mặt lại hết sức bình tĩnh, nàng giả vờ trấn tĩnh bước lên phía trước, nhìn trái ngó phải.
“Ta có thể uống ở đây không?” Đông Cô nhìn thấy trong phòng có bàn ghế, bèn hỏi.
La Hầu không nói gì, chỉ tránh sang nhường lối ở cửa, Đông Cô từ bên cửa nhỏ đi vào. Bên trong thật sự rất nhỏ, đa số mọi người đến đây đều mua rượu mang về, rất ít người ở lại uống.
Căn phòng nằm trong góc khuất, không có ánh sáng mặt trời, cho dù là giữa trưa nhưng vẫn hơi u ám, tản mác hơi ẩm và mùi rượu thơm nồng.
Đông Cô thật ra không biết uống rượu, kiếp trước thân thể nàng không tốt, người nhà căn bản không cho nàng động đến một giọt rượu, nàng sống cả một đời thứ duy nhất từng uống chính là rượu thuốc.
“Cô muốn rượu gì?”
Đông Cô ngẫm nghĩ, nói: “Rượu nào là rẻ nhất?”
“…”
Đông Cô cảm thấy bản thân hoàn toàn là vò đã mẻ không sợ nứt thêm, nàng cũng không sợ người ta chế giễu, vốn dĩ đã không có tiền, khó khăn lắm mới tích cóp được một ít tất nhiên phải tiêu tiết kiệm.
La Hầu cũng không hỏi thêm, hắn đi thẳng đến vò rượu bên cạnh, rót ra nửa bát.
Tay trái hắn bê bát rượu, tay phải chống nạng, vừa phải nhìn đường vừa nhìn chén rượu, đi hết sức cẩn thận.
Đông Cô nhìn thấy hắn khó khăn, vội vàng đứng dậy, đi qua đón chén rượu.
“Ta tự mình làm được rồi.”
La Hầu cũng không từ chối, đưa chén rượu cho nàng, Đông Cô cầm lấy chén đặt lên bàn, tự mình ngồi xuống.
La Hầu ngồi xuống chiếc ghế đối diện nàng.
Cho dù cảm thấy rất mất mặt, nhưng trước khi uống Đông Cô vẫn cứ phải hỏi đã.
“Rượu này bao nhiêu tiền?”
“Bát này mười văn tiền.”
Cánh tay đang giơ lên của Đông Cô đặt xuống ngay lập tức, nàng nhìn La Hầu, cẩn thận hỏi: “Ta vẫn chưa uống ngụm nào, có thể trả lại không?”
La Hầu nói: “Bát rượu này ta không lấy tiền.”
Đông Cô mở to mắt: “Không lấy tiền? Tại sao?”
“Tối qua cô giúp ta chở bàn, bát rượu này coi như đáp lễ.”
Đông Cô cười tươi như hoa, “Vậy thì đa tạ rồi.”
Nàng giơ bát rượu lên, nghiêng đầu ngửi ngửi, rượu rất thơm, giống như mang theo mùi vị của cánh hoa.
“Trong rượu này có hoa không, sao lại có mùi thơm của hoa như vậy?”
“Có, là hoa quế.”
Woa, là rượu quế hoa, Đông Cô lại ngửi thêm lần nữa, càng cảm thấy hương hoa ngào ngạt xộc thẳng vào mũi. Nàng thè lưỡi liếm liếm, rượu rất lạnh, trên đầu lưỡi thấy lạnh lạnh cay cay.
La Hầu bên cạnh cũng chống nạng đứng dậy, tiếp tục quét dọn quán.
Đông Cô bị mùi thơm nồng của rượu quế hoa làm cho choáng váng, nàng vừa ngước mắt lên thì thấy La Hầu đang co chân trái lên dọn dẹp chỗ bình gốm ở góc phòng, hắn chỉ có một chân có thể dùng sức, cho nên chống đỡ rất vất vả.
Đông Cô nhấp một ngụm rượu, nói với La Hầu: “Đợi lát nữa ta giúp ngươi dọn dẹp được không?”
La Hầu dừng lại mọi động tác, hắn quay đầu dò xét Đông Cô, vẫn là đôi mắt bình tĩnh đó, bên trong có chút ý vị khó hiểu.
Đông Cô bị ánh mắt đó nhìn phải, rượu cũng tỉnh mất hơn nửa.
“Ý ta là … ngươi mời ta uống rượu, ta giúp ngươi quét dọn, gọi là có qua có lại …” Đông Cô càng nói càng hồ đồ, nàng cảm thấy gương mặt mình đang đỏ lên, cũng may trong phòng tối lại vừa uống rượu, có thể xem như say rượu mà che giấu đi.
Ánh mắt đen sẫm của La Hầu nhìn nàng, ánh mắt đó như đang tìm kiếm cái gì, cũng giống như đang phán đoán cái gì.
Đông Cô tim đập thình thịch, nàng chưa từng biết ánh mắt của nam nhân lại có thể trầm tĩnh đến như vậy, giống như vũng nước trong màn đêm, tối tăm tĩnh mịch, thâm sâu khó dò.
Đông Cô đột nhiên nhớ đến lời của Chu Đan từng nói với nàng, nghĩ đến nỗi khổ mà nam nhân trước mặt này phải chịu, nàng thầm nghĩ, có lẽ vì cuộc đời cực khổ như vậy, mới có thể khiến một nam nhân có ánh mắt trầm tĩnh đến như thế.
Trái tim nàng dần dần bình tĩnh lại, nhìn La Hầu, lại hỏi thêm lần nữa:
“Để ta giúp ngươi được không?”
La Hầu nắm chặt nạng gỗ, đứng dậy.
“Được.”