Nhất Bút Đa Tình - Chapter 9
Chương 9: Hắn là nam nhân của ta!
La Hầu??!
Đông Cô trợn tròn mắt –
Bóng dáng quen thuộc đó đang đứng tại một góc ở cổng sau đình viện, quay lưng lại phía Đông Cô, hắn chống nạng gỗ, cẩn thận nhìn xuống đất, đi về phía cổng sau.
Đông Cô nhón gót đứng dậy, tuy rằng khoảng cách rất xa, tuy rằng hắn không quay lại, nhưng vẻ ngoài của La Hầu quá dễ nhận, thân hình cao lớn của hắn, lại còn cái chân hắn.
“Thí chủ.”
Lão tăng ni thấy Đông Cô nhìn chăm chú vào nam tử tàn tật đó, cũng đứng dậy.
“Thí chủ, người này cũng sắp xuống núi rồi, vẫn mong thí chủ lượng thứ.”
Bà cho rằng Đông Cô nhìn thấy người tàn tật xuất hiện trong Già Nhược Tự, trong lòng nảy sinh bất mãn, nên mới buông lời khuyên can.
Theo luật lệ của bổn triều, người tàn tật không được vào triều đường miếu mạo, huống hồ Già Nhược Tự lại là ngôi chùa nổi tiếng khắp thiên hạ.
Đông Cô sao có thể quản được những chuyện như vậy, đầu óc nàng giờ đang hỗn loạn.
La Hầu tại sao lại tới nơi này, hắn vì sao lại đến đây?
Hắn làm sao để lên núi, chân của hắn vừa nãy cũng đã phát run lên rồi, sao hắn có thể lên núi được?!
Phía bên kia La Hầu đang cẩn thận từng bước chống nạng, bước qua bậc thềm của cửa sau. Chỉ một động tác đơn giản đối với hắn cũng vô cùng phí sức.
Thân hình La Hầu lắc lư một cái, Đông Cô cũng không lo nghĩ nhiều được nữa, nàng vội vàng lao về phía La Hầu.
Nhưng nàng vừa nhúc nhích, vị lão tăng kia đã giơ một cánh tay đặt lên vai nàng.
“Thí chủ, thấy ngươi cũng là người lương thiện, vẫn mong ngươi đừng làm ầm lên.”
Người tàn tật vào nơi thánh địa như chùa miếu là tội chết.
Đông Cô lắc lắc đầu, La Hầu đã sắp sửa xuống núi, nàng không kịp giải thích, liền muốn gỡ tay tăng ni ra.
Kỳ quái chính là, tay của vị lão tăng ni này giống như bám dính trên người nàng vậy, mặc cho Đông Cô có vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được. Hơn nữa lão tăng ni này nhìn giống như thoải mái đặt tay lên vai nàng, mà nàng lại cảm thấy vai mình như nặng thêm nghìn cân, cả người đều trĩu xuống.
Nhìn thấy Đông Cô liên tục vùng vẫy, lão tăng ni dường như có chút tức giận.
“Thí chủ, có thể khoan dung cho người thì nên khoan dung, hà tất phải dây dưa như vậy.”
Đông Cô bị ép đến không nói được lời nào, nàng một tay ghì chặt lấy bàn, tay còn lại lật tay lão tăng ni ra.
“Không phải…”
“Chúng sinh bình đẳng, đến cửa Phật đều là có chuyện muốn cầu.”
“Không phải như vậy … hắn là …”
“Hắn là –”
“Hắn cũng không làm trở ngại bất cứ ai, thí chủ không thể khoan dung một lần sao?”
“Hắn là nam nhân của ta ——!” Đông Cô không nhịn được nữa, hét lớn một tiếng.
“ … ”
Một tiếng vừa thốt ra, xung quanh đều im lặng.
“Thí chủ?”
Lực đạo trong tay lão tăng ni giảm bớt một ít, nhưng vẫn không buông tay ra, Đông Cô mới lấy lại được chút sức lực.
“Đại sư, người hiểu lầm rồi.”
Thấy dáng vẻ Đông Cô như vậy, lão tăng ni cũng hơi ngơ ngác, sững sờ một lúc, cuối cùng cũng chịu buông tay ra.
“Thí chủ vừa nói …”
Đông Cô xoa bóp bả vai, cũng biết nếu giờ không giải thích rõ ràng, vị lão tăng ni này nhất định không cho nàng qua đó.
Nàng gật đầu đáp rằng: “Đúng vậy, hắn là tướng công của tại hạ.”
Lão tăng ni cho rằng bản thân năm mười tuổi đã xuất gia, nương nhờ cửa Phật gần sáu mươi năm, còn chưa từng kinh ngạc như bây giờ.
“Nam tử vừa nãy đó, là tướng công của thí chủ?”
Đông Cô nhíu mày, vị lão tăng ni này vừa nãy trò chuyện cũng được xem như trí tuệ phi phàm, sao giờ lại giống như nghe không hiểu gì hết vậy.
“Đúng vậy, hắn tên La Hầu, là tướng công chưa qua cửa của ta, ta sẽ cưới hắn về sớm thôi.”
Lão tăng ni đảo mắt một vòng, nghĩ lại chuyện gì đó, sau đó bật cười.
“Thì ra là vậy, lão tăng mạo phạm rồi.”
Thật ra Đông Cô cũng không tức giận, ngược lại còn rất cảm kích lão tăng nhân, những lời nói và hành động vừa nãy của bà đều đang bảo vệ La Hầu.
Đông Cô lại trịnh trọng hành lễ với lão tăng ni.
“Là lỗi của tại hạ, không giải thích rõ ràng với đại sư.”
Nàng thật lòng nói với lão tăng ni: “Đại sư tấm lòng bồ tát, khoan dung với chúng sinh, ta thay mặt La Hầu đa tạ người.”
“Không.” Lão tăng ni nhìn vào mắt Đông Cô, “So với lão tăng, thí chủ có thể không sợ lời nói thế nhân, phá vỡ một ải đàm tiếu, có thể không bị vẻ ngoài mê hoặc, phá vỡ một ải sắc tướng, đúng là thấy được lòng thành.”
Đông Cô muốn nói với bà, La Hầu tốt nhất, hắn xứng đáng được yêu thương, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng không nói thành lời.
“Sư phụ, tại hạ xin được cáo từ.”
“Thí chủ đợi đã.” Lão tăng ni gọi Đông Cô lại, “Thí chủ xin ở đây đợi lão tăng một lát, ta sẽ nhanh chóng trở lại.”
Đông Cô không muốn lãng phí thêm thời gian, trong lòng nàng thực sự rất lo lắng cho La Hầu.
Lão tăng ni nhìn thấu suy nghĩ của nàng, “Thí chủ không cần lo lắng, tâm trí hắn kiên định, có thể lên núi được tự nhiên cũng có thể xuống được.”
Đông Cô cuối cùng cũng gật đầu.
Lão tăng ni quay người đi vào đình viện, trong chốc lát, cầm theo một tay nải đi ra.
Bà đưa tay nải cho Đông Cô.
“Đây là gì?”
“Chỉ là vài vật dụng thông thường, thí chủ là người hữu duyên, hãy nhận lấy làm kỉ niệm.”
“Cái này … vô công bất thụ lộc, tại hạ đa tạ ý tốt của đại sư.”
Lão tăng ni kiên quyết đặt tay nải vào trong lòng Đông Cô, nàng không từ chối được nữa, chỉ đành nhận lấy, sau đó lại phát hiện tay nải này khá nặng.
“Thí chủ, cô có thể đồng ý với lão tăng một chuyện không.” Lão tăng ni lại nói tiếp.
“Tại hạ rất kính nể đại sư, có chuyện gì xin cứ nói, tại hạ nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
“Đừng nên gọi hắn lại, cứ để hắn tự mình trở về.”
Đông Cô sửng sốt, không ngờ đến lão tăng ni lại đưa ra yêu cầu như vậy.
“Tại sao?”
“Trước đó lão tăng đã từng nói, tâm trí hắn kiên định, lão tăng đoán lần này hắn đến Già Nhược Tự chắc không nói cho thí chủ biết phải không.”
Nghe những lời này, Đông Cô có chút buồn bã.
“Đúng vậy, hắn không nói cho ta biết, ta cũng không hiểu tại sao.” La Hầu không tin tưởng nàng ư, hắn có việc gì mà đến Già Nhược Tự, lại không thể nói cho nàng để nàng cùng đến.
“Thí chủ không cần nghĩ nhiều.” Lão tăng nói bằng một thần thái thông tỏ mọi chuyện, “Có điều nếu hắn chưa nói với thí chủ, có nghĩa không muốn thí chủ biết, nếu giờ thí chủ hấp tấp xuất hiện, hắn nhất định sẽ thấy không thoải mái. Nếu như vậy, chẳng bằng giả vờ không biết.”
Lời nói của lão tăng ni rất có lý, Đông Cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định không để cho La Hầu khó xử.
“Được, vậy ta sẽ giả vờ không biết.”
Lão tăng ni gật gật đầu.
“Vậy tại hạ xin cáo từ.”
Tuy rằng Đông Cô đã quyết định sẽ không xuất hiện, nhưng bảo nàng một mình xuống núi trở về là điều không thể.
Được sự cho phép của lão tăng ni, Đông Cô đi xuyên qua sân nhỏ, chuẩn bị xuống núi bằng cửa sau.
Vừa nãy nói chuyện với lão tăng ni cũng khá lâu, nàng cho rằng La Hầu đã đi rất xa rồi, đang định vội vã chạy theo mấy bước, lại nhìn thấy bóng dáng cao lớn đó.
Đông Cô vội dừng chân, nàng nấp sau cánh cửa gỗ phía sau khuôn viên, nhìn theo La Hầu.
Vừa nãy thời gian lâu như thế, La Hầu mới chỉ đi được mười mấy bậc thềm, đường núi ở đây nổi tiếng gồ ghề, người thường đi lại còn khó khăn, nói chi đến La Hầu.
Tay phải hắn giữ chặt lấy nạng gỗ, lắc lư thân người để duy trì thăng bằng, có lẽ vì đi nhiều rồi, chân gỗ bên trái cũng bắt đầu nặng nề.
Gặp phải những chỗ có khoảng cách khá cao, hắn bèn bỏ nạng gỗ ra, ngồi lên bậc đá phía trên, sau đó quăng người xuống. Cứ như vậy, chỗ tiếp đất chỉ có chân trái của hắn, gánh nặng rất lớn, Đông Cô thấy lúc hắn tiếp đất đầu gối trái hơi cong, là do sức ép mắt cá chân trái quá lớn gây ra.
Đông Cô cắn răng nghĩ, đó là chân gỗ đấy, cứng như thế, cứ ấn vào hết lần này đến lần khác, sẽ đau đến mức nào.
Nàng muốn lao đến ôm lấy hắn, đỡ lấy hắn.
Nàng cũng muốn hôn hắn.
Nhưng nàng vẫn không xuất hiện, nàng nhìn theo bóng lưng lảo đảo lại kiên định kia, đột nhiên trong lòng cảm thấy tức giận——
Tại sao, tại sao ngươi không chịu tin ta, ngươi có chuyện gì nhất định phải làm mới được, có chuyện gì không thể nói ta biết, nhất định phải một mình tự đi đến nơi xa xôi này.
Cuối cùng là tại sao…
Nghĩ đi nghĩ lại, bất kể là giận hay là yêu, tình cảm của Đông Cô cuối cùng cũng hóa thành nước, tan ra trong mắt, nhìn thật chăm chú vào bóng lưng kia.
Tại một gian phòng bên trong đình viện, cửa sổ hé mở, một người ngồi bên song cửa quan sát từ xa.
Trên chiếc bàn nhỏ trước mặt hắn có một tách trà, vẫn còn nóng, ngón tay thon dài của người này cầm lấy nắp nhẹ nhàng cọ qua tách trà, hết lần này đến lần khác.
Nô bộc đứng bên cạnh thấy hắn cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, cất giọng khẽ hỏi:
“Chủ tử, người đang nhìn gì mà chăm chú vậy.”
Nữ tử ngoài cổng đó đã đi rồi.
Hắn hơi cúi đầu, nhìn tách trà trong tay, nước trà vẫn còn nóng, tỏa ra một làn sương trắng mờ.
Nô bộc thấy chủ tử nhà mình có chút khác lạ, lại cẩn thận hỏi tiếp: “Chủ tử?”
Hắn vẫn cứ nhìn vào tách trà trong tay, giống như đang hỏi nô bộc, cũng giống như đang lẩm bẩm một mình.
“Phải là tình nghĩa đến thế nào, mới có thể có ánh mắt đó…”
Nô bộc không nghe rõ, “Cái gì? Chủ tử?”
Hắn khẽ cười, đặt nắp chén trà xuống.
“Không có gì.”
Bình Nhi có chút khó hiểu nhìn chủ tử nhà mình, thầm nghĩ tâm tư của chủ tử thật sự khó đoán.
“Cót két————”
Bình Nhi quay người, cánh cửa gỗ bị đẩy ra, một người từ ngoài bước vào, chính là lão tăng ni vừa cùng Đông Cô trò chuyện lúc nãy.
Lão tăng ni bước đến trước giường, Bình Nhi hành lễ với bà, lão tăng ni ngồi vào bên kia chiếc bàn nhỏ.
“Tiểu Vương gia đã ngồi đây một ngày rồi, không biết có gì cần đến lão tăng.”
An Kình khẽ lắc đầu.
“Như Cầm đại sư, sao người lại cho phép nam tử đó vào Già Nhược Tự.” Giọng nói của hắn cũng giống con người hắn, như gió xuân ấm áp, ôn nhuận lịch thiệp.
Thì ra lão tăng ni này không phải ai khác, lại chính là trụ trì của Già Nhược Tự – Như Cầm đại sư.
Tuy rằng hắn hỏi thế, nhưng lão tăng ni lại biết An Kình không hề có ý trách cứ.
“Lão tăng cũng không còn cách nào khác.” Bà nhớ lại tình huống lần đầu gặp mặt nam tử đó vào hôm qua, “Hắn tự biết không thể quang minh chính đại bước vào chùa, nên đã lên từ sau núi. Lúc đó lão tăng đang ở sau núi vẽ tranh, thấy nam tử này đi lại khó khăn, lòng cũng không nỡ, bèn hỏi hắn sao nhất định lại phải đến Già Nhược Tự, hắn nói có chuyện muốn thỉnh cầu. Lão tăng nói cho hắn biết người thân thể khiếm khuyết như hắn không được phép vào trong chùa, hắn cũng không nhiều lời, chỉ chống nạng đứng đợi ở phía ngoài sau núi.”
An Kình ngước mắt lên, một đôi mắt tao nhã nhìn Như Cầm đại sư.
“Liên tục đợi sao?”
Như Cầm gật đầu, “Đúng vậy, cả một buổi tối, lão tăng tụng kinh niệm Phật trong viện, hắn bèn đứng đợi bên ngoài, lão tăng tâm trí không kiên định, có chút không nỡ, nên vào nửa đêm lại đi ra sau núi.”
An Kình hơi hành lễ với Như Cầm, “Đại sư tâm địa từ bi, An Kình kính phục.”
Như Cầm khoát tay, cảm thán nói: “Từ bi không bằng kiên trì, lúc lão tăng ra được sau núi, nam tử kia vẫn đang đứng đó. Hắn chỉ có một chân, lúc lão tăng nhìn thấy hắn, hắn phải dùng cả hai tay chống vào nạng gỗ mới có thể đảm bảo cơ thể không ngã.”
An Kình không biết nghĩ đến chuyện gì, mỉm cười, “Không ngờ có thể kiên trì đến mức độ như vậy.”
Như Cầm gật đầu, “Đến lúc đó lão tăng thật sự cũng hết cách, chỉ đành dẫn hắn vào trong chùa, hỏi hắn muốn cầu điều gì.”
An Kình thì thầm: “Hắn muốn cầu xin cái gì?”
Như Cầm thở dài, “Hắn xin ta một lá bùa cát tường.”
Bình Nhi đứng một bên kinh ngạc cất tiếng, “Người này cũng thật kỳ lạ, tốn bao nhiêu sức lực như thế chỉ để xin một lá bùa cát tường sao.”
Bùa cát tường là bùa hộ thân thường gặp nhất ở Già Nhược Tự, đa phần là xin cho những người hay đi xa, dùng để bảo vệ người đeo nó được như ý cát tường, tránh xa những vật ô uế. Khó trách Bình Nhi ngạc nhiên như vậy, nam tử này lê tấm thân tàn tật, vượt qua bao nhiêu khó khăn vất vả mới đến được Già Nhược Tự, lại chỉ để xin một lá bùa phổ thông như vậy, thật sự rất kỳ lạ.
“Chỉ xin một lá bùa cát tường?”
Như Cầm gật đầu, “Đúng, chỉ xin bùa cát tường.”
An Kinh chau mày.
Hắn trời sinh xinh đẹp tao nhã, ngồi một chỗ như vậy, lại giống như bức tranh sơn thủy màu mực. Đôi mày khẽ nhăn lại, lại giống như nước hồ gợn sóng vào ngày xuân, cành liễu đong đưa giữa ngày hè, yếu đuối thương tâm, khiến cho người ta sinh lòng thương xót.
“Sao lại chỉ xin một vật bình thường như vậy.”
Nghe câu hỏi này của An Kình, Như Cầm mỉm cười, khuôn mặt già nua phút chốc như trẻ ra mấy tuổi.
“Thế gian này những người tâm trí kiên định, không sợ sống chết, chỉ sợ động lòng, một khi động lòng rồi, cả đời đều giống như đi trên lớp băng mỏng, không cẩn thận một chút sẽ vạn kiếp bất phục.”