Nữ Thiên Sư Thành Trường An - Chapter 1
Chương 1: Thuyết phục từ hôn
“Ta nghe nói, hai ngày nữa, Mộc gia kia sẽ tới Trường An, đến bây giờ biểu huynh đã có quyết định chưa?”
Tống Đạo Tuyển dựa vào tay vịn ngồi ở trên giường, biếng nhác vươn ngón tay thon dài, cầm lấy quân cờ mặc ngọc đen vừa trong suốt lại vừa bóng loáng, đặt lên bàn cờ, nước đi này khiến đối thủ rơi vào thế hiểm chồng chất.
Triệu Sanh ở phía đối diện nhìn chằm chằm bàn cờ, những đường kẻ ô vuông đan xen ngang dọc kia, ở trong mắt hắn lúc này, tựa như một cái lưới lớn, bủa vây lấy hắn.
Quân cờ trắng trong tay hắn rơi xuống hộp cờ, không đi nổi nước tiếp theo.
Thấy hắn như vậy, Tống Đạo Tuyển liền cười: “Biểu huynh cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi chuyện tình cảm là có phần do dự thiếu quyết đoán.”
Triệu Sanh không để ý tới hắn cười nhạo, nhấc lên chén trà, đang muốn uống một hơi cạn sạch, nhưng không biết tự bao giờ ở trong chén lại có một con ruồi đen lẫn vào bên trong lá trà, khiến cho triệu Sanh càng thêm phiền muộn.
Hắn nặng nề buông chén xuống nhưng cái gì cũng không nói.
Tống Đạo Tuyển liếc mắt, lườm lườm thị nữ ở bên cạnh.
Thị nữ nhìn lại, sợ hãi vội vàng dọn trà đi, rồi pha trà thêm lần nữa.
Tống Đạo Tuyển cười hắn: “Huynh thật đúng là thương hương tiếc ngọc, Mộc gia không nỡ tổn thương, thị nữ làm sai cũng không nỡ trách phạt. Chậc, chậc, chậc, A Sanh, huynh như vậy, e rằng Nhạc Bình công chúa sẽ không đồng ý đâu.”
Triệu Sanh rốt cuộc nói: “Ngươi cần gì phải tới ép buộc ta.”
Tống Đạo Tuyển đùa nghịch quân cờ trong tay, cười như không cười: “Ta nói chứ, nếu huynh thật sự không nỡ, vậy đi cầu xin a muội ta đi, xin nàng đồng ý cho con gái Mộc gia vào cửa làm thiếp. Như vậy, không phụ lòng cả hai người, huynh còn có thể trái ôm phải ấp, chẳng phải là vẹn cả đôi đường hay sao?”
Bên dưới trà lâu, người đến kẻ đi, người thì bán trái cây, kẻ thì bán bánh nướng, tiếng người bán hàng rong đi khắp hang cùng ngõ hẻm, tiếng người nông dân rao hàng, vô cùng náo nhiệt.
Nhưng Triệu Sanh chỉ cảm thấy đau đầu hỗn loạn, lo lắng băn khoăn, âm thanh bên ngoài chính là một loại tra tấn dày vò.
“Ngươi đừng nói bậy, con gái Mộc gia đính hôn với ta từ nhỏ, ông nội nàng có ân với ta, nếu ta bức lương làm thiếp (ép con gái nhà lành làm thiếp), không cần nói đến người nhà Mộc gia có đồng ý hay không, chỉ cần tin tức truyền ra ngoài, mọi người trong thành Trường An này, không phải sẽ phỉ nhổ chết ta sao? Ngươi xem về sau ta làm sao ở lại Trường An được nữa, với lại Công chúa và con gái Mộc gia làm sao ở lại Trường An được đây?”
Đương kim Thánh Thượng là minh quân, ghét nhất quyền quý ỷ thế hiếp người, cho dù là con cái của mình, cũng cực kỳ nghiêm khắc, nhưng nếu chuyện này của Triệu Sanh mà ở tiền triều, thì chỉ cần Hoàng đế hạ mệnh lệnh, ép Mộc gia từ hôn là xong.
Làm sao giống như bây giờ, mọi người đều phải khoanh tay bó gối, Nhạc Bình lo lắng băn khoăn, mới nhờ đường ca mình tới dò hỏi Triệu Sanh ý tứ.
Triệu Sanh là biểu huynh của Tống Đạo Tuyển, được xứng danh là Tài tuấn đệ nhất Trường An. Con người phong lưu phóng khoáng, tướng mạo có thể đọ được với Phan An, học thức tài hoa mọi thứ đều xuất chúng, là lang quân như ý trong lòng nhiều nữ tử Trường An.
Thế nhưng lang quân phong lưu như vậy, lại là người đã có hôn ước.
Mà nhà vị hôn thê kia, chỉ là một giáo úy lục phẩm hèn mọn. Tiểu quan như vậy, ở nơi khác còn được cho là có bối cảnh, chứ ở thành Trường An quyền quý đi lại đầy đường, thật sự không là cái gì.
Cho dù hôm nay Mộc gia mới thăng chức, đã thành quan ngũ phẩm, ở Trường An, cũng chỉ là cái đồ hạt mè đậu xanh, so với dòng dõi Tống gia Quốc công phủ, quả thực là chênh lệch như trời với đất.
Mọi người không hiểu, tại sao Triệu gia lại muốn lựa chọn một mối hôn nhân như vậy.
Mối quan hệ của Tống Đạo Tuyển và Triệu Sanh rất tốt, hắn nghĩ biểu huynh kết đôi với Công chúa hoàng thất cũng là dư sức, biết được Nhạc Bình và Triệu Sanh đều có tình cảm với nhau, vui vẻ tác thành.
Cho dù chưa từng gặp tiểu nương tử Mộc gia, nhưng trong lòng hắn lại cho rằng đó là kẻ thô bỉ vô lễ, thấp hèn, lại không đủ nhã nhặn, lịch sự.
“Nếu biểu huynh không tiện ra mặt, không bằng ta đi nói thay huynh, để cho họ biết tự giác mà từ chối cuộc hôn nhân này. Xong việc huynh bồi thường chút tiền bạc, cho bọn họ chút thể diện là được. Như vậy, chẳng phải mọi người đều vui vẻ sao?”