Nữ Thiên Sư Thành Trường An - Chapter 11
Chương 11: Kỳ vọng
Mộc Phương Nhan cất bình gốm đi, ra ngoài mở cửa, Tử La và quản gia Định thúc khẩn trương nhìn nàng: “Nương tử, mọi chuyện xong rồi?”
Mộc Phương Nhan không muốn dọa sợ bọn họ, không nhắc đến chuyện bình gốm. Nàng chỉ gật gật đầu, nói: “Đều xong cả rồi, chẳng qua nước giếng này không thể uống được nữa, Định thúc, nhờ ngài ngày mai đi tìm người, san bằng giếng, rồi đào lại một cái giếng mới đi.”
Đây chỉ là chuyện nhỏ, Định thúc vội vàng gật đầu đáp ứng, sau khi mọi người đều rời đi, ông lấy hết can đảm đi vào trong thử nhìn nhìn, đến bên cạnh giếng, quả thực không còn bầu không khí lạnh lẽo đến thấu xương như ban ngày nữa, trong lòng cũng không thấy hoảng sợ.
Cho dù ông chưa từng thấy tiểu nương tử nhà mình bắt quỷ, nhưng giờ trong lòng đã tin tưởng hơn một chút rồi. Bất kể như thế nào, việc này cũng đã chấm dứt, mọi người có thể yên tâm.
Mộc Phương Nhan vừa về đến phòng mình, liền đặt bình gốm lên bàn, cầm quyền kinh văn ở bên cạnh lên đọc.
Trong phòng thắp ánh nến, khi Mộc Phương Nhan liên tục niệm kinh văn, bình gốm cũng bắt đầu lay động càng ngày càng kịch liệt, hình như có thứ gì đó muốn thoát ra khỏi phong ấn, từ dưới đất chui lên, nhưng sau lại dần dần bình tĩnh trở lại, cuối cùng không còn có tiếng động gì nữa.
Đến lúc này, Mộc Phương Nhan mới viết một lá bùa, dán lên bình gốm, rồi sau đó đi ngủ.
Ngày mai, nàng muốn đến Tĩnh An Tư hỏi một chút, đã tra ra lai lịch của nữ quỷ này chưa, để còn mai táng chiếc bình này chung một chỗ với thi cốt của nàng ta.
Đến lúc đó lại siêu độ thêm lần nữa, để nàng ấy siêu thoát đi đầu thai sớm.
Mộc Phương Nhan nằm trên giường xếp, nhìn lên trần nhà ở trên đỉnh đầu, lâm vào trầm tư.
Lại nói, thực ra nàng cũng là cô hồn dã quỷ, chẳng qua nàng đến từ thế giới tương lai, xuyên qua mà tới.
Nhưng cách nói chính xác hơn ở nơi đây là mượn xác hoàn hồn.
Cho đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ, khi mình vừa mới tới, nàng nhập vào người một tiểu cô nương mới bốn tuổi, liếc mắt một cái đã bị người ta nhìn thấu thân phận.
Ông nội tiểu nữ hài là một lão đạo sĩ đã đắc đạo, tu đạo đã nhiều năm, luyện được một đôi mắt hoả nhãn kim tinh, chính là thân truyền đệ tử duy nhất của Trương thiên sư.
Ông nhận ra Mộc Phương Nhan là mượn xác hoàn hồn, nhưng không đuổi nàng đi.
Theo cách ông nói, hai người bọn họ có duyên phận ông cháu.
Mà tiểu cô nương đã chết vì bệnh tật ốm yếu kia, mới thực sự không thuộc về nơi này, chẳng bằng để nàng yên tâm mà ra đi, bước vào vòng luân hồi.
Từ đó về sau, Mộc Phương Nhan liền đi theo lão thái gia lên núi, sống ở đạo quan nhiều năm.
Một phần là vì dưỡng hồn, mặt khác, lão thái gia có ý muốn thử thách nàng.
Nếu nàng là một ác quỷ có phẩm hạnh không ra gì, lão thái gia sẽ lập tức khiến cho nàng hồn phi phách tán.
Đã nhiều năm trôi qua, Mộc Phương Nhan dùng hành động của chính mình chứng minh phẩm hạnh của bản thân, lúc này lão thái gia mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hơn nữa vì nàng đã đến tuổi, nên ông mới để Mộc Phương Nhan xuống núi.
Trước khi đi, ông dặn dò nàng một việc, cho dù như thế nào, cũng phải giúp Thế tử gia Định Quốc Công phủ, vượt qua đại kiếp nạn tuổi 18 này.
Mộc Phương Nhan còn chưa từng gặp mặt vị hôn phu này, nhưng ngần ấy năm, hai người vẫn luôn thư từ qua lại.
Từ giữa những hàng chữ, Mộc Phương Nhan nhận thấy đây hẳn là một thiếu niên quân tử ôn nhuận như ngọc.
Hắn đối xử với nàng rất chu đáo cẩn thận, tỉ mỉ nghe nàng khóc lóc kể lể những chuyện phiền não.
Khi Mộc Phương Nhan khổ sở sợ hãi ở nơi xứ lạ, nhờ có hắn động viên mà cảm thấy yên bình hơn.
Dần dần, Mộc Phương Nhan đã rung động với người bạn qua thư này, rất muốn được gặp hắn một lần. Nếu có thể, nàng tất nhiên nguyện ý gả cho vị hôn phu này rồi.
Nghĩ nghĩ một lúc, mí mắt Mộc Phương Nhan không chịu đựng nổi, liền ngủ thiếp đi.
Nàng lòng tràn đầy chờ mong muốn gặp vị hôn phu của mình, rồi gả cho hắn. Nhưng không ngờ đến, có vài người đã bắt đầu sắp đặt, muốn hủy bỏ mối nhân duyên này.
Sáng sớm ngày hôm sau, Bùi thị sai người gửi thiệp cho Định Quốc Công phủ, đã là mối quan hệ thông gia tương lai, dù sao cũng nên đến thăm hỏi gặp mặt mới đúng.
Ai ngờ khi Định thúc quay về, sắc mặt rất khó coi.