Nữ Thiên Sư Thành Trường An - Chapter 13
Chương 13: Lời đồn nổi lên bốn phía
Bùi thị thấy con gái thái độ thoải mái, vừa thấy may mắn lại vừa thấy đau đầu.
Cô con gái này năm ấy 4 tuổi bị bệnh nặng, dạo vòng quanh quỷ môn quan một chuyến, cuối cùng cũng sống sót, nhưng lão thái gia lại cảm thấy hồn phách nàng không ổn định, mang nàng về đạo quan, ở trên núi nuôi lớn.
Cuối cùng con gái cũng quay về bên cạnh mình, nhưng lại luôn không hiểu mấy đạo lý đối nhân xử thế trên đời. Bùi thị cố tình nói với nàng, tuy rằng thói đời hiện giờ đối xử khoan dung với nữ tử, nhưng đối với vấn đề danh tiết, miệng lưỡi thế gian như làn sóng biển, trăm người ngàn ý, xấu tốt lẫn lộn.
Thấy trong mắt con gái sạch sẽ sáng trong, Bùi thị thở dài một tiếng, lời nói đến bên miệng đành phải nhịn xuống, thật sự là không đành lòng để con gái sớm tiếp xúc với sự dơ bẩn của thế gian này, chỉ nói nàng: “Hôm qua ngươi mệt mỏi cả một đêm rồi, hôm nay không nên ra ngoài, tốt nhất là ở nhà nghỉ ngơi với mẹ đi.”
Mộc Phương Nhan nói: “Hôm nay con muốn đi Tĩnh An Tư một chuyến, hỏi thăm một chút chuyện bộ thi hài kia. Nhanh chóng làm rõ chuyện thì chúng ta mới có thể yên tâm ở lại ngôi nhà này, không phải sao?”
Bùi thị làm sao đồng ý: “Chuyện như thế, để gã sai vặt trông cửa đi tìm hiểu là được, ngươi chạy đi làm gì! Bây giờ ở thành Trường An, không giống như ở Trạch Châu đâu, ngươi cũng là tiểu nương tử quan gia, sao có thể suốt ngày lang thang ở bên ngoài?”
“Nhưng mà….”
“Không có nhưng nhị gì hết, đi lấy kim chỉ tới, ngồi đây trò chuyện với ta, cùng thêu thùa may vá.”
Mộc Phương Nhan vừa nghe thấy phải ngồi thêu thùa may vá, lập tức hai chân nhũn ra, ngón tay run rẩy.
Nàng trước kia ở trên TV thấy người ta thêu thùa may vá, cảm thấy tú mỹ đáng yêu, cũng muốn thử học một lần.
Chẳng qua nàng ở đạo quan đã lâu, không có ai dạy nàng mấy việc này.
Cho đến khi về nhà, Bùi thị có tâm chỉ dạy, nhưng Mộc Phương Nhan nghe thấy bà dạy những đường kim mũi chỉ phức tạp đó, chật vật mà thêu một con thỏ thành một đống chỉ linh tinh, sau đó cực kỳ chắc chắn, bản thân không có thiên phú về phương diện này, chết sống cũng không chịu học thêu nữa.
Nhưng Bùi thị quyết tâm, muốn nàng chịu khó bù đắp những kiến thức về nữ hồng, suốt ngày bắt nàng thêu thùa may vá.
Mộc Phương Nhan luôn nghĩ cách tránh né chuyện này, giờ muốn cự tuyệt, nhưng thấy Bùi thị trừng mắt nhìn lại, Mộc Phương Nhan đành im lặng không nói, cũng không dám phản kháng.
Nãy Bùi thị mới bực bội khó chịu, nếu mình khiến bà tức giận, lại khiến bà vì thế mà sinh bệnh, thì đó chính là đại bất hiếu.
Mộc Phương Nhan tha thiết nhìn Tử La, Tử La âm thầm cười, tiểu nương tử nhà mình không sợ quỷ, nhưng lại cực kỳ sợ thêu thùa may vá, nói ra ai tin?
Sau khi Triệu Sanh chắc chắn Nhạc Bình không có việc gì, mới đứng dậy rời đi.
Ai ngờ vừa đi đến cửa, Nhạc Bình liền tỉnh dậy. Nàng gọi Triệu Sanh lại: “Triệu lang không muốn ở chung một phòng với ta như vậy sao? Hay là Nhạc Bình mặt mũi khó nhìn, khiến ngươi khó chịu?”
Nàng yếu ớt nằm ở trên giường, mày liễu nhíu lại, một đôi mắt trìu mến đầy yêu thương, khóe mắt ướt át, ai thấy cũng phải cảm thấy đau lòng.
Mỹ nhân luôn được người ta yêu thích, mà mỹ nhân đau lòng, càng khiến người ta thương tiếc hơn.
Tức khắc Triệu Sanh không đi nổi nữa, quay đầu lại nói: “Nếu Công chúa không có vấn đề gì, vi thần cũng nên quay trở về, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, suy cho cùng không tốt cho thanh danh của công chúa.”
Nhạc Bình thấy hắn muốn đi thật, cũng không thèm để ý vết thương ở chân, nôn nóng sốt ruột, chạy xuống giường.
Triệu Sanh thấy vậy, vội vàng đi tới an ủi nàng. “Công chúa, người vừa mới bôi thuốc, đừng lại để chân bị thương.”
Nhạc Bình nhân tiện nhào vào trong lòng hắn, ngẩng đầu lên, yếu ớt đáng thương nhìn hắn: “Triệu lang, ngươi cam lòng bỏ lại ta sao?”
Tất nhiên là Triệu Sanh không nỡ bỏ lại nàng, nhưng hắn đã có hôn ước, hành động như hôm nay, đã là trăm triệu không nên, nghĩ bụng không thể lại mắc sai lầm, hại người hại mình.
Vì thế hắn kìm nén rung động trong lòng, đỡ Công chúa nằm xuống, nói: “Công chúa, ta trong nhà còn có việc, vi thần phải trở về.”
Thấy hắn vừa đi, nãi ma ma bên cạnh công chúa liền đi vào.
Bà nhìn Công chúa nằm trên giường rũ mắt buồn bực, đến bên tai nàng nói mấy câu.
Nhạc Bình nghe xong, ưu sầu trong lòng lập tức liền biến mất: “Lời này thật sao?”