Nữ Thiên Sư Thành Trường An - Chapter 18
Chương 18: Tai ương huyết quang
Tống Đạo Tuyển là nhân vật đi đến đâu vạn chúng chú mục đến đấy, không cần phải nói đến danh hiệu Trường An Hoàng kim Vương của hắn, chỉ riêng mỗi vẻ bề ngoài cực kỳ tuấn mỹ của hắn thôi, mày rậm mắt to, mặt mày thâm thúy, đuôi mắt cười như không cười. Mang theo mình một khí chất đào hoa đầy quyến rũ.
Khi hắn liếc nhìn người ta, ngay cả nam nhân, tim cũng không khỏi đập nhanh hơn.
Mộc Phương Nhan nhìn thấy hắn, mắt không thèm chớp.
Tống Đạo Tuyển nhận thấy ánh mắt của nàng, liếc mắt nhìn, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, trong lòng xem thường coi khinh.
Quả nhiên không có gì khác với mấy nữ nhân ở ngoài kia.
Bởi vì một câu này của hắn, dẫn tới nhiều người đứng lại vây xem, bọn họ đều nhìn về phía này, nhận ra Liễu Văn Ninh, vì vậy có người thấp giọng nói nhỏ: “Không phải Tiểu quận vương có mâu thuẫn với Liễu Văn Ninh ư? Sao thấy cách nói chuyện này, cứ như quen thuộc lắm vậy?”
Một người khác nhỏ giọng đáp lại hắn: “Ngươi biết cái gì? Không nhận thấy Tiểu quận vương tới, là không hề có ý tốt sao? Chỉ sợ hôm nay sẽ có người gặp tai họa.”
Vừa dứt lời, hắn nhìn Liễu Văn Ninh với ánh mắt đồng tình, rồi lại nhìn Mộc Phương Nhan.
Tống Đạo Tuyển phô trương thanh thế, cố ý khiến mọi người cho rằng, Mộc Phương Nhan lén hẹn hò với Liễu Văn Ninh, muốn làm hỏng thanh danh của nàng.
Liễu Văn Ninh nghiêm chỉnh, đoan chính nói: “Ta xưa nay không quen biết vị nương tử này, chẳng qua là nàng đi nhầm phòng thôi, Tiểu Vương gia ăn nói cẩn thận, chớ làm hỏng danh tiết nương tử nhà người ta.”
Mộc Phương Nhan nghe được, hơi ngạc nhiên, không nghĩ tới người này tuy có chút chủ nghĩa đại nam tử, nhưng vẫn rất coi trọng danh tiết của nữ tử.
Tống Đạo Tuyển lại cười: “Liễu huynh cần gì phải giải thích với ta, mọi người đều không phải người mù, nhìn thấy cái gì thì nói cái đấy thôi. Chỉ là có chút thiệt thòi cho tiểu nương tử này, vội vàng muốn làm quen, lại bị người ta nói là không quen biết. Tốt nhất tiểu nương tử nên mau mau rời đi, không lại thương tâm.”
Ngôn ngữ mập mờ, chỉ còn thiếu điều trỉ trích Liễu Văn Ninh bội tình bạc nghĩa.
Mộc Phương Nhan thấy lời hai người nói quá sắc bén, khẽ cười một chút, nói với Tống Đạo Tuyển: “Vị công tử này, ta thấy ấn đường của ngươi biến thành màu đen, mây đen che phủ đỉnh đầu, mấy ngày gần đây sợ là sẽ có tai ương huyết quang, nếu có thể thì trong vòng ba ngày không nên ra khỏi nhà.”
Nàng vừa nói xong, có người liền vui tươi hớn hở cười rộ lên. “Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy có nữ tử nói Tiểu Quận Vương như vậy! Thú vị, thật sự thú vị.”
Ván cờ dưới lầu vẫn náo nhiệt như cũ, Tống Đạo Tuyển lại bị lời nói của Mộc Phương Nhan làm cho tức giận đến bật cười.
“Nghe đồn, tiểu nương tử Mộc gia, làm nghề ba cô sáu bà, ta vốn không tin, hôm nay gặp mặt quả nhiên lời đồn không giả, ngươi đường đường là tướng môn hổ nữ, tốt hơn là đừng nên dính vào mấy chuyện không đứng đắn như vậy.”
Mộc Phương Nhan lại thoải mái hào phóng cười: “Vị công tử này thật đúng là có năng lực bịa đặt lung tung, con mắt nào của ngươi thấy ta làm nghề ba cô sáu bà. Tiểu nữ tử tuy bất tài, nhưng sư phụ cũng là Tử Vân chân nhân, học tập là chính đạo Đạo gia, không phải ba cô sáu bà như lời ngươi nói.
Hôm nay ta thấy ngươi ấn đường biến thành màu đen, vốn định nhắc nhở ngươi vài câu, nhưng nếu ngươi không tin, ta cũng không thể làm gì, ta có lòng nhắc nhở, lời nói dừng lại tại đây, các hạ tự thu xếp cho tốt.”
Nói xong, xoay người muốn rời đi, bỏ lại Liễu Văn Ninh và Tống Đạo Tuyển bốn mắt nhìn nhau.
Liễu Văn Ninh khóe môi hơi nhếch lên, chứng tỏ tâm trạng của hắn rất tốt.
Tống Đạo Tuyển không ngờ tới, đánh lén đã không thành, ngược lại còn bị người ta vả mặt như vậy, lập tức gọi lại Mộc Phương Nhan: “Mộc tiểu nương tử, ta thấy ngươi là nữ tử, nên chưa từng trách móc nặng nề ngươi, nhưng ngươi lại giả thần giả quỷ, lừa gạt cả bổn vương, cho rằng bổn vương không dám sửa trị ngươi sao?”
Mộc Phương Nhan kinh ngạc, hóa ra là Vương gia, chẳng trách trên người có kim khí vờn quanh. Nếu ngươi thích bịa đặt lung tung, vậy thì để lão nương cho ngươi biết, cái gì gọi là tính toán như thần! Vừa hay trong nhà thiếu tiền, không làm thịt ngươi thì thịt ai!
Nàng đứng trên thang lầu, ngẩng đầu lên đáp lại hắn: “Nếu các hạ không tin, không bằng chúng ta đánh cuộc một phen.”
“Đánh cuộc cái gì?”
“Trong vòng ba ngày, ngươi sẽ có tai ương huyết quang, nếu ứng nghiệm thật, ngươi lấy nghìn lượng hoàng kim bồi tội ta. Còn nếu không ứng nghiệm, ta sẽ thừa nhận học thuật của bản thân kém cỏi, không xứng với danh hào đệ tử của Tử Vân chân nhân, từ đây trở đi sẽ không bao giờ nói mấy lời giả thần giả quỷ như vậy nữa, như thế nào?”