Nữ Thiên Sư Thành Trường An - Chapter 19
Chương 19: Tính kế
Tống Đạo Tuyển nghe vậy, kiêu ngạo cười: “Không thể được.”
Mộc Phương Nhan thấy hắn đi từng bước một xuống lầu, mỉa mai nhìn mình: “Mộc tiểu nương tử thật giỏi mưu tính, nếu ngươi thắng, có được vạn lượng hoàng kim của ta. Nếu thua, chẳng qua là từ nay về sau không dám giả thần giả quỷ nữa thôi. Với ngươi mà nói, trận đánh cuộc này không hề tổn thất gì, nhưng với bổn vương mà nói, đó đích thực là bị thiệt hại mất vàng thật bạc trắng. Nhìn bổn vương có ngốc để ngươi lừa như thế không?”
Mộc Phương Nhan gật gật đầu, cũng không hề cảm thấy tức giận: “Cũng đúng, vậy thì vị Vương gia này, ngươi muốn lấy cái gì làm tiền cược?”
Tống Đạo Tuyển nhìn mọi người chung quanh đang xem trò vui, cười nói: “Hôm nay chư vị ở đây đều là nhân chứng, ta đánh cuộc với tiểu nương tử Mộc gia, nếu lời nàng nói ứng nghiệm, ba ngày sau, ta sẽ tặng cho nàng một ngàn lượng hoàng kim. Nếu lời nàng nói không xảy ra, vậy nàng phải cút ra khỏi thành Trường An, cả đời này, vĩnh viễn không được đặt chân vào khu vực Trường An. Nếu có ai làm trái với trận đánh cuộc này, thì người đó sẽ bị đối phương dẫn đi diễu hành thị chúng, lấy đây làm trừng phạt.”
Lời nói vừa dứt, mọi người tức khắc châu đầu ghé tai, khe khẽ nói nhỏ.
Có người kinh ngạc: “Thủ đoạn của Tiểu Vương gia này quá tàn nhẫn, chẳng qua chỉ là một tiểu nương tử mà thôi, làm gì đến nỗi gây khó dễ như vậy?”
Người khác lại nói: “Ngươi thì biết cái gì? Vị Tiểu Vương gia này, đừng thấy hắn xuất thân cao quý, dung mạo có thể so được với Phan An, nhưng lòng dạ hắn hẹp hòi, còn nhỏ hơn kim châm. Hễ ai đắc tội hắn, đều không có kết quả tốt, chỉ bị đuổi ra khỏi Trường An, còn tốt chán.”
Mộc Phương Nhan nhìn người nam nhân trước mặt này, cảm thấy hắn ta hình như cố tình nhằm vào mình.
Sao hắn biết được thân phận của mình?
Hơn nữa vì sao lại muốn đuổi mình ra khỏi Trường An?
Bản thân mình đã từng đắc tội với hắn sao?
Nghĩ nghĩ, mãi cũng không nghĩ ra lý do.
Mộc Phương Nhan chẳng qua mới tới thành Trường An được mấy ngày, đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt hắn, ở đâu ra đắc tội hắn?
Chẳng lẽ là vì chuyện vừa rồi mà tức giận đến thế?
Vậy thì thật đúng là tiểu nam nhân lòng dạ hẹp hòi.
Mộc Phương Nhan trầm mặc không nói gì, Tống Đạo Tuyển tiến lên một bước, cúi thấp người, từ trên cao nhìn xuống nàng, khiến nàng cảm giác được một chút áp lực: “Thế nào, tiểu nương tử không dám đánh cuộc?”
Hắn ở quá gần, Mộc Phương Nhan cảm thấy giữa hai người có chút ái muội, nhịn không được lui về phía sau hai bước, tuy thua về khí thế, nhưng cái loại cảm giác ái muội hít thở không thông này lại biến mất.
Lúc này nàng mới nói: “Một khi đã thế, vậy nhờ chư vị làm chứng, không biết các hạ là vị Vương gia nào, đến lúc đó ta cũng dễ đến cửa đòi tiền đánh cuộc hơn.”
Lời này cứ như chắc chắn rằng mình sẽ thắng vậy!
Tống Đạo Tuyển hừ cười: “Bổn vương đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Hoa Sơn quận vương Tống Đạo Tuyển. Tiểu nương tử, ta sẽ chờ ngươi đến cửa thực hiện lời hứa trận đánh cuộc này.”
Trò vui kết thúc, Tống Đạo Tuyển trở về nhà, không ngừng phẩy phẩy cây quạt trong tay, uống tận hai ly trà, vẫn còn cảm thấy cơn giận không thể dập tắt: “Thật là đệ tử của Tử Vân chân nhân, tiểu nương tử Mộc gia này, đúng là nói khoác mà không biết ngượng, cư nhiên dám nói bổn vương có tai ương huyết quang. Nhìn lại toàn bộ Trường An xem, ai dám chọc giận bổn vương?”
A Tầm nghĩ đến tối hôm đó, nhìn thấy cảnh nàng bắt quỷ, trong lòng không nhịn được run bần bật: “Vương gia, nếu không chúng ta đừng đánh cuộc nữa.”
Tống Đạo Tuyển liếc xéo hắn: “Thế nào, ngươi nghĩ bổn vương sẽ thua?”
A Tầm vội vàng lắc đầu, cơ trí nói: “Làm sao có thể, tiểu nhân nào dám nghĩ như vậy, chỉ là cảm thấy cái giá ngàn lượng hoàng kim này, là quá thiệt thòi cho chúng ta. Cho dù ngài là Trường An hoàng kim Vương, thì tiền này cũng không phải là do gió lớn thổi tới, nàng chỉ thuận miệng nói mấy câu, mà dám lấy nhiều tiền bạc của ngài như vậy, thật là quá tham lam.”
Tống Đạo Tuyển lại không cho là đúng, chỉ cần làm nàng thua trận đánh cuộc lần này, là có thể khiến nàng vĩnh viễn cút ra khỏi Trường An.
Cửa thành Trường An còn không vào được, thì đừng nghĩ gả cho Triệu Sanh, kể từ đó, chẳng phải là một hòn đá ném trúng hai con chim sao?