Nữ Thiên Sư Thành Trường An - Chapter 20
Chương 20: Tiền đặt cược
Mộc Phương Nhan không gặp được Triệu Sanh, nàng linh cảm hôm nay có lẽ cũng không gặp được người ta, dứt khoát chạy về nhà.
Trước khi trèo tường vào nhà, nàng đi tìm Định thúc, đưa cho ông ba trăm lượng bạc.
Định thúc kinh ngạc nhìn nàng: “Tiểu nương tử, sao ngài lại có nhiều tiền như vậy.”
Nhiều tiền như vậy, cũng đủ ở thành Trường An mua một tòa nhà nhỏ rồi. Mộc Phương Nhan hơi hơi mỉm cười: “Chuyện này không quan trọng, quan trọng là, Định thúc, chốc lát nữa ngài đi sòng bạc, nếu thấy có người đánh cuộc tiểu nương tử Mộc gia với Hoa Sơn Quận Vương cuối cùng ai sẽ thắng, thì lấy ba trăm lượng bạc này đặt cược ở phe ta.”
Định thúc nghe những lời này, cực kỳ kinh ngạc. “Lý do cho điều này là gì?”
Mộc Phương Nhan đơn giản trình bày lại mọi chuyện cho ông một lần, Định thúc nghe xong trợn mắt há hốc mồm: “Tiểu nương tử, ngài thật là to gan, chờ một thời gian nữa Tướng quân tới Trường An, biết được chuyện này, chắc chắn sẽ hung hăng quở trách ngài.”
Mộc Phương Nhan chẳng hề để ý: “Ta đây lấy ra một nửa kim ngạch mà ta thắng được, đưa cho cha. Cha đang cần tiền còn gì, nhìn thấy bạc nhất định sẽ không giận ta nữa.”
Định thúc bất đắc dĩ lắc đầu, nhịn không được hỏi nhiều một câu: “Tiểu nương tử, ba ngày sau Tiểu Quận Vương thật sự sẽ có tai ương huyết quang?”
Mộc Phương Nhan không chút do dự gật đầu: “Hoàn toàn chính xác, hơn nữa tai hoạ này không nhỏ, không dễ xử lý như vậy.”
Định thúc đối với chuyện tiểu nương tử bắt quỷ, đã có chút hiểu biết, đối với bản lĩnh đoán mệnh của nàng, tất nhiên là càng thêm tin tưởng.
Nghĩ như vậy, ông liền trở về phòng gọi vợ mình tới, cố gắng lấy ra năm mươi lượng bạc gộp vào với nhau, đi đặt cược tiểu nương tử thắng.
Đợi đến khi tới sòng bạc, ông phát hiện ra quả nhiên tin tức trong thành Trường An lan truyền rất nhanh, trận đánh cuộc giữa tiểu nương tử và Tiểu Quận Vương chẳng qua mới chỉ là chuyện của một canh giờ trước, mà trong chốc lát các sòng bạc lớn lớn bé bé ở thành Trường An, gần như đều đã đánh cuộc rồi.
Định thúc tìm một tiệm lớn nhất, đáng tin cậy nhất để đặt cược, phát hiện ra đặt cửa Mộc tiểu nương tử chính là đặt một được hai mươi nha, Tiểu Quận Vương chỉ mới đặt một được năm thôi, có thể thấy được đa số mọi người đều không tin Mộc Phương Nhan sẽ thắng.
Quản gia do dự một chút, rốt cuộc vẫn quyết định lấy tiền đặt ở phe tiểu nương tử nhà mình.
Tuy rằng có rất nhiều người cược Tiểu Quận Vương thắng, nhưng bản thân ông là người Mộc gia, làm sao có thể không hết sức ủng hộ tiểu nương tử nhà mình được.
Chuyện đánh cuộc nhanh chóng lan truyền, Triệu Sanh cũng nghe được một chút.
Nhiều ngày nay hắn toàn ở nha môn trực ban, vì muốn tránh né công chúa, đã vài ngày rồi chưa về nhà.
Bây giờ nghe được tin tức này, vừa hay đến lượt hắn nghỉ ngơi, vội vội vàng vàng xuất phủ đi tìm Tống Đạo Tuyển.
Vừa vào cửa liền thấy Tống Đạo Tuyển nằm trên giường ăn nho, nhất thời rất là bất đắc dĩ hỏi: “Ngươi làm gì vậy? Vì sao lại gây chuyện với Phương Nhan như vậy?”
Tống Đạo Tuyển liếc xéo hắn: “Biểu huynh, ta đây không phải là đang giúp huynh ư, còn ngươi thì, vừa mới vào cửa liền chỉ trích ta.”
Triệu Sanh sững lại, khí thế hơi yếu đi một chút.
Hắn vừa nghe chuyện này liền biết, Tống Đạo Tuyển vì cái gì lại làm như vậy?
Hắn khẽ thở dài một tiếng: “Chuyện hôn ước tự ta khắc có biện pháp, sao hết lần này đến lần khác ngươi phải tham gia vào, mất công gánh chịu thanh danh người xấu.”
Tống Đạo Tuyển bật cười: “Huynh trưởng tốt của ta, chuyện khác ngươi thực sáng suốt, nhưng với những chuyện của nữ nhân này, sao lại hồ đồ như thế? Mộc gia tới Trường An, hôn sự của các ngươi chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nếu ngươi không muốn cưới nàng, hẳn là ngay bây giờ phải dùng dao sắc chặt đay rối, không thể để Mộc gia có cơ hội mới đúng. Chẳng lẽ, ngươi muốn ngày đại hôn lại đào hôn, nói với nàng, trong lòng ngươi có nữ nhân khác?”
Triệu Sanh trầm mặc, thế nhưng vô lực phản bác lại.
Tống Đạo Tuyển lại nói thêm một câu: “Hơn nữa, với tính tình của Nhạc Bình công chúa, nếu đã thích sẽ không chịu buông tay, nàng coi trọng ngươi, muốn ngươi làm phò mã của nàng, nếu ngươi không tự tay kết thúc hôn ước với Mộc gia, đợi đến khi nàng ra tay, tiểu nương tử Mộc gia chắc chắn sẽ không sống yên ổn.”
“Không, Nhạc Bình không phải người như vậy.”
Tống Đạo Tuyển cười nhạo lắc đầu: “Chưa chắc nàng đã là người như vậy, nhưng Mẫu Phi của nàng thì chắc chắn.”