Nữ Thiên Sư Thành Trường An - Chapter 21
Chương 21: Quyết định
Mẹ đẻ của Nhạc Bình công chúa là Triệu Quý phi, đừng nhìn dáng vẻ bà ta vừa dịu dàng lại mềm mại, có một khuôn mặt hiền thục, nhưng nếu nổi lên lòng lang dạ sói, tuyệt đối không thua bất kể kẻ nào.
Tống Đạo Tuyển đã từng thực sự lĩnh giáo thủ đoạn của bà ta, hắn biết người đàn bà này không dễ đối phó, càng hiểu rõ bà ta cực kỳ bao che bênh vực người thân.
Nhạc Bình có thói quen sở thích giống mẹ, nhưng không thông minh bằng Triệu Quý Phi.
Nói thật, Tống Đạo Tuyển cũng không hiểu được vì sao Triệu Sanh lại yêu Nhạc Bình công chúa.
Nhưng Chu Du đánh Hoàng Cái (điển cố trong Tào Tháo), kẻ muốn cho, người muốn nhận, nếu bản thân biểu huynh thích, hắn cũng vui vẻ thành toàn cho họ.
So với Mộc Phương Nhan có thân phận thấp hèn kia, tất nhiên là Nhạc Bình có thân phận công chúa như vậy, càng xứng đôi với của biểu huynh mình hơn rồi.
Triệu Sanh tương lai nhất định sẽ kế thừa Định Quốc Công phủ, thê tử của hắn nếu không có thân phận địa vị, làm sao có thể trấn áp được mấy phụ nhân hậu trạch chứ?
Hơn nữa làm sao giúp được con đường làm quan của Triệu Sanh càng thêm rực rỡ vẻ vang?
Thế gia hào môn chú trọng việc môn đăng hộ đối, đó chính là sự kết hợp đầy lợi ích cho đôi bên.
Cho nên để cân nhắc thiệt hơn, là một kẻ giỏi về việc buôn bán kinh doanh, Tống Đạo Tuyển tính đi tính lại, vẫn thấy Nhạc Bình công chúa rất thích hợp với Triệu Sanh.
Giờ phút này trong đầu Triệu Sanh thì lại nghĩ, làm thế nào để lui hôn mà không hề mất thể diện, vừa không để Mộc gia bị mất hết mặt mũi, lại không khiến mình rơi vào hoàn cảnh trở thành kẻ xấu.
Tống Đạo Tuyển nhìn thấu tâm tư của hắn, cười nhạo: “Biểu huynh, ta đã thay ngươi làm kẻ xấu rồi, ngươi bây giờ chỉ cần giả câm vờ điếc không gặp nàng, chờ ta thắng trận đánh cuộc này, quang minh chính đại đuổi được nàng ra khỏi Trường An, đến lúc đó, ngươi có thể cùng Nhạc Bình công chúa song túc song phi.”
Triệu Sanh trầm mặc nửa ngày, cái gì cũng không nói, xoay người đi mất.
Xe phu đánh xe ngựa đi lại trên đường cái, chỉ chốc lát sau liền đi ngang qua Thường Nhạc phường.
Triệu Sanh bỗng nhiên gọi lại xe phu: “Đi về hướng đông.”
Xe phu nghe lệnh điều khiển xe ngựa thay đổi tuyến đường, tốc độ xe ngựa thong thả, Triệu Sanh vén lên màn xe cẩn thận quan sát bên ngoài, không bao lâu liền thấy được hai chữ ‘Mộc Trạch’.
Có một tiểu nương tử đứng ở trước cửa, đang nói chuyện với người ta.
Nhận thấy được có người đánh giá nàng, Mộc Phương Nhan xoay người nhìn lại.
Triệu Sanh hốt hoảng buông rèm xuống, chỉ lén vén lên một góc màn, cẩn thận quan sát nàng, liếc mắt một cái đã nhận ra đó là Mộc Phương Nhan.
Nàng không khác gì với khi còn nhỏ, không, phải nói là nàng đã trưởng thành, càng duyên dáng yêu kiều hơn cả hồi nhỏ, mỹ mạo phi phàm.
Trên khuôn mặt, đầy khí chất oai phong lẫm liệt, khí phách hiên ngang, thật ra rất phù hợp với thân phận tướng môn hổ nữ của nàng.
Triệu Sanh nhìn thấy dung mạo nàng, trong lòng thở ngắn than dài, cảm thấy hành vi của mình vừa bỉ ổi lại tàn nhẫn.
Nghĩ xong rồi mới trở lại phủ, thông báo cho mẫu thân, hắn muốn lui hôn sự này.
Định Quốc phu nhân nghe thế, tuy rằng thấy rất kinh ngạc nhưng không kìm nén được vui mừng: “Nếu con ta đã nghĩ như vậy, không gì tốt hơn, tiểu nương tử Mộc gia kia buông thả không khuôn phép, sao xứng đáng vào cửa Định Quốc Công phủ ta! Ngươi cứ yên tâm, mẹ sẽ phái người tới cửa nhà họ từ hôn. Cho dù như thế nào, cũng muốn cắt đứt đoạn nghiệt duyên này.”
Triệu Sanh gọi lại bà: “Mẫu thân khoan đã! Chuyện hôn sự này con muốn tự mình tới cửa lui hôn, nhận lỗi bồi tội với Mộc gia.”
Định Quốc phu nhân không vui: “Vì sao ngươi phải đi nhận lỗi? Con gái Mộc gia kia bản thân không chú ý giữ gìn, thanh danh đã hỏng, nhìn lại toàn bộ thành Trường An, hiện giờ ai mà không biết nàng làm nghề ba cô sáu bà. Là do bọn họ có lỗi trước, chúng ta muốn từ hôn là chuyện đương nhiên, chẳng lẽ để ngươi – đường đường là Thế tử Định Quốc Công gia, lại đi cưới một kẻ ba cô sáu bà sao?”
Nhưng Triệu Sanh nói: “Chuyện này con trai tự có chủ trương, ngài không cần nhúng tay, hơn nữa lại nói, là do chúng ta đuối lý trước, nếu Mộc gia trách tội, con trai chịu trách nhiệm là được.”
Cho dù Định Quốc Công phu nhân kinh ngạc đến thế nào, dường như Triệu Sanh đã hạ quyết tâm.
Trở lại phòng, hắn lấy ra một cái tráp.
Trong tráp là những bức thư mà ngần ấy năm, Mộc tiểu nương tử viết cho hắn.
Nếu không có chuyện ngoài ý muốn kia, hắn chắc chắn sẽ không do dự cưới Mộc Phương Nhan làm vợ.
Nhưng đúng là nhân sinh không thể đoán trước, hắn gặp được Nhạc Bình, vì nàng mà hiểu được chữ tình. Bây giờ nghĩ lại, chỉ có thể làm một kẻ phụ lòng lang trong miệng thế nhân.