Nữ Thiên Sư Thành Trường An - Chapter 22
Chương 22: Thời gan sắp hết rồi
Toàn thành ai ai cũng biết chuyện đánh cuộc, mọi người đều ngóng trông, mong chờ nhìn xem cuối cùng ai sẽ thắng.
Nhưng đã qua hai ngày rưỡi rồi, Tống Đạo Tuyển gây chú ý khắp thành, nơi nơi đi dạo khắp thành Trường An, muốn ăn thì ăn, muốn chơi thì chơi không bỏ qua thứ gì, cứ như vậy đi đi lại lại trước mặt mọi người, mà không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra cả.
Vì thế rất nhiều người bắt đầu suy đoán về tiểu nương tử Mộc gia, nói nàng quả nhiên là ba cô sáu bà, là một kẻ lừa gạt, có lẽ lần này thật sự phải rời khỏi Trường An rồi.
Thật là đáng tiếc, đắc tội ai không được, cứ phải đắc tội Tống Đạo Tuyển, người đó đâu phải là người dễ chọc.
Tử La ra ngoài mua đồ ăn trở về, nghe được tin tức, tha thiết mong chờ chạy đi tìm tiểu nương tử nhà mình: “Nương tử, nếu không hay là hủy trận đánh cuộc này đi, ngài không biết, ngoài kia người ta lan truyền tin tức chướng tai thế nào đâu.”
Mộc Phương Nhan đang vẽ tranh, phác họa nét bút cuối cùng, nhìn bức tranh Phú quý Mẫu đơn Đồ, cực kỳ vừa lòng, đưa nó cho Tử La, nói: “Mang cho mẫu thân làm đồ trang trí đi.”
Tử La thấy nàng hoàn toàn không thèm nghe mình nói, lo lắng muốn khóc: “Nương tử, ngài không nóng nảy chút nào sao? Nhỡ đâu thua, tên Tiểu Quận Vương kia nhất định sẽ đuổi ngài ra khỏi Trường An. Mấy ngày nay ta nghe nói, đã từng có người ở bên đường nói chuyện đến nỗi bắn cả nước bọt, chỉ đơn giản là bị hắn nhìn thấy, hắn cảm thấy đôi mắt bị ô uế, nên trực tiếp sai người đánh người ta đến sợ chết khiếp. Hắn ta hung ác như vậy, đã dám nói sẽ đuổi ngài cút ra khỏi Trường An, thì nhất định nói được làm được.”
Mộc Phương Nhan cười cười, đổ cho mình một ly nước trắng: “Sợ cái gì, không phải còn có nửa ngày nữa sao?”
“Nửa ngày? Nửa ngày thì có thể làm gì nha?”
Tử La trong lòng hốt hoảng, Mộc Phương Nhan lại vươn vai ngáp một cái: “Không vội, đến tối sẽ có tin tức. Nếu thực sự không được, nửa đêm ta lẻn vào nhà hắn, đánh cho hắn một trận, không phải cũng ứng với tai ương huyết quang sao?”
Tử La há hốc mồm……
Còn có thể làm như vậy?
Mộc Phương Nhan còn nói: “Nói với Định thúc, nhất định phải nhớ rõ đến Vinh Vương phủ lấy tiền thắng cược nha.”
Nàng nói xong liền nằm lên giường, lập tức ngủ.
Tử La thấy thái độ này của nàng, cũng không thể làm gì, đành cầm bức tranh đi tìm phu nhân nhà mình.
Tống Đạo Tuyển chơi bời hơn hai ngày, thật sự chán nản mệt mỏi.
Hắn dựa vào lan can ở tầng hai Thiên Vân Các, thưởng thức cảnh đẹp trên đường, cười nói: “Ta thấy không cần chờ đến ngày mai đâu, đêm hôm nay ngươi dẫn người đến Mộc gia, đuổi Mộc Phương Nhan kia ra khỏi Trường An cho ta.”
A Tầm nghe vậy, gật đầu cúi người lấy lòng: “Vương gia, ngài thấy ổn là được, chỉ cần vừa đến giờ, ta sẽ sai Vương Lục Tử cho người vây quanh Mộc gia không để ai ra ngoài, nhất định phải đuổi tiểu nương tử kia đi. Nếu nàng dám lưu lại Trường An, ta sẽ làm Mộc gia bọn họ không gánh nổi hậu quả.”
Cái thái độ nịnh bợ này khiến Tống Đạo Tuyển cực kỳ vừa lòng: “Aiz, còn tưởng rằng việc này khó thế nào, ai ngờ chính nàng tự mình đụng phải ta, đúng là trên trời có đường nàng không đi, địa ngục không cửa lại cứng rắn muốn vào. Ai nha, chờ đuổi nàng đi rồi, để biểu huynh tới lui hôn đi, nhỡ để lâu đêm dài lắm mộng.”
Vừa dứt lời, Tống Đạo Tuyển liền nhìn thấy mấy tên nội thị, đang vội vàng từ trên đường đi tới.
Hắn cần thận nhìn một chút, rồi hỏi: “Tiền công công đây là đi đâu vậy?”
Đang nói chuyện thì Tiền công công ngẩng đầu lên, liếc nhìn một cái thấy đó là Tiểu Quận Vương, không nói hai lời liền đi vào Thiên Vân Các, nhanh chóng chạy tới trước mặt Tống Đạo Tuyển: “Ai da, Tiểu Vương gia, ngài làm nô đi tìm đã lâu, mau đi thôi, Thánh Nhân triệu kiến ngài.”
Tống Đạo Tuyển không chút hoang mang đứng dậy: “Chẳng lẽ là Thánh Nhân lại thiếu tiền?”
Tiền công công cười mà không nói, A Tầm hiểu ý lấy ra hai viên bạc nhỏ, nhét vào tay Tiền công công.
Tiền công công lúc này mới vui tươi hớn hở cười nói: “Nghe nói Phụng huyện ở phía nam xảy ra thủy tai, rất nhiều người đã chết.”
“Phụng huyện? Bổn vương nhớ rõ, nơi đó năm ngoái không phải mới tu sửa lại đê đập sao?”
Tiền công công giơ ngón tay cái lên: “Nói ngài thật lợi hại mà, Phụng huyện cái địa phương nhỏ kia, lão nô cũng không biết đó là nơi nào.”
Tống Đạo Tuyển lại tỏ ra rất suy tư: “Mới có một năm mà đã không chịu nổi rồi, đám sâu mọt này thật là liều lĩnh, không biết sợ chết.”
Tiền công công cười: “Cái này nô tài nào biết, ngài nên mau chóng vào cung đi, Thánh Nhân còn đang tức giận đó, đã được một lúc lâu rồi.”