Nữ Thiên Sư Thành Trường An - Chapter 23
Chương 23: Ăn cơm
Tống Đạo Tuyển biếng nhác lên xe ngựa, xe lảo đảo lắc lư vào Hoàng thành.
Chiếc xe ngựa kim quang lấp lánh của hắn, đi trên đường phố Trường An không ai là không nhận ra.
Người nào cũng tự giác nhường đường cho hắn, theo cách dân chúng nói, xe của Hoàng kim Vương, sứt mẻ một chút thôi, cũng đủ để ngươi táng gia bại sản rồi.
Cho nên xe ngựa của Tống Đạo Tuyển đi trên đường phố Trường An, cũng không sợ bị kẹt xe.
Hắn nhanh chóng tới bên ngoài Điện Thái Cực, nơi đó đã có bảy tám người đang quỳ, Hộ Bộ, Lại Bộ, Hình Bộ, còn có con trai thứ ba của Hoàng Hậu – Tống Lập.
Tống Đạo Tuyển nhớ rõ, chủ tu thuỷ lợi ở cái chốn nho nhỏ Phụng huyện kia, chính là do Tam hoàng tử Tống Lập đề bạt.
Hiện giờ xảy ra chuyện như vậy, hắn là kẻ đề bạt, tất nhiên không thể toàn thân mà lui.
Tống Lập giương mắt, nhìn hắn một cái, ánh mắt đầy kỳ lạ.
Tống Đạo Tuyển không chớp mắt, liền theo phía sau Tiền công công, đi vào Thái Cực Điện.
Trong Đại điện, không ít tấu chương bị ném trên mặt đất, các cung nữ đang dọn dẹp các mảnh sứ bị đập vỡ, nhưng mấy quyển tấu chương đó thì không có một ai dám động vào.
Tống Đạo Tuyển thấy thế, âm thầm để vào mắt, trên mặt lại hiện lên một nụ cười, chắp tay hành lễ: “Bái kiến Hoàng thượng.”
Thánh Nhân nghe thấy giọng hắn, ánh mắt chuyển dời khỏi tấm bản đồ ở trên bàn, vẫy tay với hắn nói: “Tuyển Nhi, lại đây.”
Tống Đạo Tuyển cười hì hì tiến lên, không hề lễ độ cứ thế mà ngồi ở đối diện Thánh Nhân, Thánh Nhân nhìn lại, cũng không tức giận, chỉ hỏi hắn: “Chuyện của Phụng huyện ngươi có nghe nói?”
Tống Đạo Tuyển châm chước một chút, cười nói: “Thánh nhân lại giễu cợt thần phải không, Phụng huyện đã xảy ra chuyện gì? Thần còn tưởng rằng ngài triệu thần tới, là muốn mời thần ăn bữa cơm, thực hiện hứa hẹn lần trước chứ.”
Thánh Nhân sâu xa nhìn hắn một cái, ánh mắt thăm thẳm, trong phòng yên tĩnh một cách kỳ lạ, đám người Tiền công công gục đầu xuống, không dám thở mạnh.
Còn tưởng rằng Thánh Nhân sẽ tức giận, ai ngờ ông ấy bỗng nhiên cười ha hả. “Ngươi a ngươi, quả thật là hẹp hòi keo kiệt, chả nhẽ trẫm còn có thể quỵt ngươi một bữa cơm? Được rồi, lát nữa ngươi ở lại đi, đến cung Hoàng Hậu cùng trẫm ăn một bữa, không thiếu ngươi được.”
Tống Đạo Tuyển mau chóng tạ ơn, lúc này mới hỏi Phụng huyện đã xảy ra chuyện gì.
Thánh nhân hừ lạnh: “Một lũ sâu mọt, năm ngoái mới lấy nhiều ngân lượng như vậy từ trong quốc khố đi tu sửa thuỷ lợi, nói với ta bảo đảm trong vòng hai mươi năm sẽ không bị thiên tai, giờ thì, lúc này mới được một năm, Phụng huyện lại ngập lụt, có mấy vạn bá tánh ở nơi đó bị thiệt mạng và bị thương. Trẫm phái bọn họ đi cứu tế, vậy mà dám nói với trẫm quốc khố trống không.”
Tống Đạo Tuyển nghe vậy, tay đang cầm ly trà bỗng khựng lại, nhưng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, nói: “Cháu trai nhớ rõ, ở gần Phụng huyện có huyện Tử Nam, địa thế cao, hẳn là không chịu ảnh hưởng của lũ lụt. Tử Nam lại gần với đường đến Giang Nam, nếu điều động lương thực từ Giang Nam đưa tới, có thể thu xếp ngay tại chỗ cho bá tánh, chắc là ổn.”
Dứt lời, lại nói thêm một câu: “Ở đó Tuyển Nhi có mấy gian cửa hàng lương thực, thuận tiện cho người đi thu gom lương thực, chắc chắn sẽ không để bá tánh chết đói.”
Triều đình sợ nhất là nạn dân lưu dân, những bá tánh này một khi gặp phải tai hoạ, để tồn tại sẽ tản đi khắp các nơi khác để mưu sinh, đến lúc đó, không dễ kiểm soát.
Nếu nạn dân chỉ vào thành tìm lối thoát, vậy thì không sao, chỉ sợ bọn họ mang theo ôn dịch, đến khi đó một truyền mười, mười truyền trăm, tai họa nhỏ cũng trở thành tai họa lớn.
Thánh Nhân nghe thấy hắn đáp lại, lập tức hai mắt sáng ngời, cẩn thận nhìn lại bản đồ ở trên bàn, quả đúng như lời hắn nói, có huyện Tử Nam ở gần đó. Hắn lập tức gọi Công Bộ thượng thư Tư Mã Thấm tới, dò hỏi địa hình huyện Tử Nam.
Tống Đạo Tuyển ngồi ở bên cạnh, an tĩnh nghe Thánh Nhân cẩn thận nghị luận với Công Bộ thượng thư, thấy chuyện này có vẻ đã nhẹ nhàng mà giải quyết xong.
Aiz, có tiền cũng không sung sướng gì, Thánh Nhân lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào túi tiền của hắn.
Thánh Nhân lấy được câu trả lời mà ông mong muốn từ chỗ Công Bộ thượng thư, lập tức dựa theo kiến nghị của Tống Đạo Tuyển, hạ lệnh cho huyện Tử Nam thu xếp dân chúng ở ngay tại đó, lại cho người đi Giang Nam áp tải lương thực, nhất định phải bảo đảm nạn dân có sung túc lương thực.
Đồng thời phái thái y ở Thái Y Viện, đi cứu tế dân chúng, bảo đảm có thể ngăn chặn mọi dịch bệnh ở huyện Tử Nam, quyết không thể để bệnh dịch lây lan đến nơi khác.
Đợi xử lý xong mọi chuyện, Hoàng Đế mới giãn nhẹ lông mày, những người đang quỳ bên ngoài, cũng được phép đứng dậy.
Lúc này Thánh nhân mới nhìn về phía Tống Đạo Tuyển: “Đi thôi, đến cung Hoàng Hậu, hôm nay trẫm sẽ hoàn lại bữa cơm này cho ngươi.”