Nữ Thiên Sư Thành Trường An - Chapter 3
Chương 3: Tiểu nương tử oai hùng hiên ngang
Tống Đạo Tuyển tinh tế nhìn lại, mới phát hiện con ngựa kéo chiếc xe kia, cao lớn tuấn mỹ, lông đen nhánh bóng loáng, hai mắt sáng ngời có thần.
Hắn tức khắc kinh ngạc nói: “Đây là ngựa chiến Đột Quyết.”
A Tầm cười: “Chẳng thế thì sao.”
Tống Đạo Tuyển khẽ nhíu mày, nhìn quanh toàn bộ thành Trường An, ngựa chiến Đột Quyết chính là loài vật hiếm có. Cho dù là ở bên trong lâm viên của Hoàng thất, cũng không đến hai mươi con, con cháu Hoàng thất không phải ai cũng có thể tùy ý sử dụng.
Trong thành Trường An, có ngựa chiến tốt như thế, vậy tuyệt đối không phải là gia đình bình thường.
Mà con ngựa chiến Đột Quyết trước mắt này, thế nhưng lại bị một tên Võ tướng ngũ phẩm như Mộc gia, dùng để kéo chiếc xe ngựa cũ nát?
Tống Đạo Tuyển cảm thấy, Trường An Hoàng Kim Vương như hắn đây, cũng làm không được như Mộc gia này.
“Do bổn vương hoa mắt, hay là do Mộc gia điên rồi, con ngựa chiến tốt như vậy, lại để phí phạm thế sao, còn dám dùng nó để kéo xe ngựa nữa.”
A Tầm cũng phụ họa theo: “Vương Gia nói chính xác, Mộc gia này, chẳng phải rất giống dòng dõi của họ, vừa chất phác lại vừa ngu xuẩn hay sao?”
Tống Đạo Tuyển hừ cười, quét mắt liếc hắn một cái: “Ngu dốt không chịu nổi như vậy, quả nhiên là không xứng với biểu huynh ta, chuẩn bị xong hết chưa?”
“Chuẩn bị xong lâu rồi, chờ lát nữa Vương Lục Tử sẽ mang người tới, Vương gia hãy cẩn thận quan sát, một chốc nữa thôi sẽ khiến toàn bộ Mộc gia phải mất mặt, sau đó sẽ thành thành thật thật mà lui hôn.”
Vừa dứt lời, liền thấy một đám người từ ngã rẽ chạy ra.
Bọn họ đang đuổi theo một kẻ, kẻ nọ nhanh chóng chạy tới phía trước xe ngựa, kiên quyết ép xe ngựa dừng lại.
Người này vèo một cái liền chui lên xe, đến xe phu cũng không kịp ngăn cản.
Tiếp đó, mấy tên du côn lưu manh ở đằng sau bắt đầu chạy quanh xe ngựa, cứng rắn lôi kéo xe phu xuống xe.
A Tầm cười hắc hắc, định chờ tiểu nương tử ở trên xe hoảng sợ thét chói tai, ai ngờ bỗng dưng con ngựa bị giật mình, cứ thế phi như bay.
Con ngựa to khỏe kia một đường chạy như điên, dọa mọi người trên phố xá rối rít né tránh.
Nhưng luôn có người nhát gan, sợ tới mức chân mềm không dám nhúc nhích, miễn cưỡng đứng ở giữa đường, cứ như kẻ ngốc nhìn con ngựa chạy tới.
Mắt thấy con ngựa kia sắp phi đến, chỉ cần một chân là có thể dẫm chết đối phương. Tống Đạo Tuyển cũng gạt đi ý nghĩ muốn xem trò hay, hơi hơi nhíu mày.
Đúng lúc này liền thấy một nữ tử từ trên trời bay xuống, dừng ở trên lưng ngựa, mạnh mẽ chế phục con ngựa, làm nó dừng lại.
Mọi người kinh ngạc thán phục, chỉ cần con ngựa này lại chạy về phía trước thêm một bước, là đã dẫm chết người rồi.
A Tầm hoảng sợ cảm thán một tiếng, tiểu nương tử này thật là oai hùng hiên ngang, chiếc váy Hồ Phục tối màu có vạt áo màu xanh lam bó sát trên người nàng, không chỉ hiện ra dáng người yểu điệu, hơn nữa kết hợp với một loạt các thao tác như nước chảy mây trôi vừa rồi, càng khiến nàng thêm rực rỡ lóa mắt.
Nhưng tinh tế nhìn lại, A Tầm mới phát hiện, người xe phu mới vừa bị du côn lưu manh kéo xuống, đã vội vàng chạy tới, không chỉ cảm kích mà còn khom lưng trước tiểu nương tử, thậm chí đi theo phía sau tiểu nương tử nghe lệnh.
Tiểu nương tử này, A Tầm nuốt nuốt nước miếng, dè dặt quan sát Tiểu Quận Vương nhà mình: “Vương Gia, tiểu nương tử kia, chẳng lẽ là tiểu nương tử Mộc gia?”
Tống Đạo Tuyển ánh mắt vốn đang sáng quắc, trong mắt thoáng qua sự kinh diễm; bỗng chốc thu hồi ánh mắt, lông mày hơi chau: “Ngươi nói đó là ai?”
“Ặc… Hình như, nàng chính là vị hôn thê của thế tử Triệu Sanh, Mộc Phương Nhan.”
Tống Đạo Tuyển áp xuống trong lòng rung động, cười lạnh nói: “Hình như cái gì, còn không nói rõ cho bổn vương nghe.”
Hắn chán ghét sự rung động vừa nãy, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm nữ tử xuống ngựa.
Mộc Phương Nhan cảm thấy có một ánh mắt cháy bỏng đang nhìn chằm chằm mình, quay đầu lại nhìn chung quanh một chút, nhưng không phát hiện ra điều gì khác thường.
Xe phu ở bên cạnh kinh ngạc cảm thán: “Tiểu nương tử, ngài tính thật là chuẩn, nói hôm nay ở cửa thành Chu Tước sẽ có nguy hiểm, quả nhiên không sai, may mắn là phu nhân và công tử đều y theo ngài dặn dò, từ cửa thành Thanh Long vào thành trước.”
Mộc Phương Nhan lại nói: “Cái tên vừa nãy xông lên xe ngựa đâu?”
“Hắn ư?” Xe phu nhìn quanh bốn phía, thật là một mớ hỗn loạn, còn đâu bóng dáng người nọ nữa.