Nữ Thiên Sư Thành Trường An - Chapter 30
Chương 30: Chiêu hồn
“Ngươi nói cái gì?”
Định Quốc Công phu nhân Liễu thị nghe thấy ma ma nói, kinh ngạc mà bật dậy khỏi đệm hương bồ: “Ngươi nói lại một lần nữa!”
Ma ma nói lại: “Phu nhân, Vinh Vương phi mời tiểu nương tử Mộc gia đến, chiêu hồn cho Tiểu Quận Vương.”
Liễu thị nuốt nuốt nước miếng, lo âu bất an.
Chẳng nhẽ nàng ta có bản lĩnh kia thật?
Trong lòng ma ma cũng cảm thấy lo lắng, thấp thỏm: “Không phải lão nô lắm chuyện, nhưng mà chuyện hôm nay, tiểu nương tử Mộc gia tính toán rất chính xác. Nàng nói trong vòng 3 ngày Tiểu Vương Gia sẽ có tai ương huyết quang, chắc chắn sẽ có tai ương huyết quang. Ta nghe trong cung truyền đến tin tức, nói Tiểu Quận Vương ăn cơm ở cung Hoàng Hậu, vốn dĩ mọi chuyện đều bình thường, nhưng ai ngờ chỉ là đứng dậy đi thay quần áo thôi, vậy mà không hiểu sao nương tử Đới gia lại đi theo, còn lấy bình hoa đánh vỡ đầu hắn. Không phải là Đới nương tử có quen biết với Mộc nương tử chứ?”
“Tuyệt đối không thể nào!” Liễu thị biết rất rõ, Đới gia tự cho mình là cao quý, là thế gia, gia tộc quyền thế, làm sao có thể xem trọng tiểu nương tử Mộc gia?
Chứ chưa cần phải nói đến Mộc gia vừa mới tới Trường An, chút căn cơ cũng không có.
Nhưng mà cái đáp án này, lại khiến lòng Liễu thị càng hoảng loạn thêm.
Bà quay đầu nhìn lại từng hàng bài vị, chẳng lẽ, Lão thái gia thật sự là muốn tốt cho cháu trai, nên mới kiên trì muốn định ra hôn sự này?
Liễu thị càng nghĩ càng cảm thấy chắc chắn là vậy, Định Quốc Công phủ là dòng dõi thế nào chứ, quan hệ với nhà ai mà không phải là người có thân phận tôn quý? Nếu tính toán muốn tìm cháu dâu, vậy thì nên lựa chọn trong đám danh môn quý nữ này đó mới đúng, sao lại đi Thanh Vân Sơn một chuyến, sau khi trở về liền kiên quyết đính hôn cho Sanh Nhi?
Lại còn chọn Mộc gia, là cái loại thân phận thấp kém nhà nghèo nữa chứ!
Nghĩ như thế, có lẽ không thể lui hôn sự này rồi.
Ma ma thấy vẻ mặt này của bà, liền lập tức đoán được bà nghĩ đến cái gì, bất giác thở dài một tiếng, khuyên nhủ: “Phu nhân, lão nô biết ý tứ trong lòng ngài, nhưng bây giờ Đại Lang đã lui tới với Nhạc Bình công chúa rồi, chỉ sợ Nhạc Bình công chúa sẽ không dễ dàng từ bỏ ý định.”
Liễu thị kinh ngạc: “Sao đã có lui tới rồi? Đại Lang nhà ta không phải là kẻ không biết lễ nghĩa như vậy.”
“Lão nô nghe người hầu bên cạnh Đại Lang nói, Nhạc Bình công chúa đã lén trao đổi tín vật đính ước với Đại Lang từ lâu. Không tin phu nhân cứ đi tra xem, trên người Đại Lang có chiếc khăn mà Nhạc Bình công chúa đích thân thêu hay không. Nếu mà việc này truyền ra ngoài, sợ là sẽ ảnh hưởng đến danh tiết của công chúa, nếu Thánh Nhân biết được, mặc dù tức giận, nhưng nhất định sẽ không bỏ qua cho Đại Lang nhà chúng ta.”
Liễu thị tâm phiền ý loạn: “Mộc gia này không từ hôn được, mà công chúa cũng không thể đắc tội, chẳng lẽ phải cưới hai người?”
Cho dù bà có thể để cho tiểu nương tử Mộc gia làm vợ bé, nhưng sợ là Nhạc Bình công chúa sẽ không đồng ý.
Công chúa Đại Chu, là một trong những người cao quý nhất. Mấy năm trước ở thời Hoàng Đế Hưng Tông, công chúa còn ngang ngược đến nỗi nuôi dưỡng trai lơ. Nếu phò mã mà dám có lỗi với công chúa, thì sẽ gặp phải tai họa xét nhà diệt tộc.
Hiện giờ ngôi vị Hoàng Đế truyền cho Hoàng Đế Cao Tông, Thánh Nhân quản lý nghiêm khắc, nên các công chúa cũng đứng đắn hơn, không dám trắng trợn táo bạo dưỡng trai lơ nữa, nhưng với thân phận phò mã thì từ trước đến nay vẫn không có khả năng được có tiểu thiếp, đấy không phải là làm mất thể diện công chúa, mất thể diện hoàng gia sao?
Nghĩ đến đây, bà lại nghĩ đến mẹ đẻ của Nhạc Bình công chúa Triệu Quý phi, người đó tuyệt đối không phải là kẻ dễ đối phó, bà ta sao có thể nhìn con gái của mình chịu thiệt thòi được chứ?
Liễu thị chưa bao giờ thấy rầu rĩ đến vậy, bà mong đợi con trai lấy được công chúa, nhưng hôm nay lại rơi vào tình thế khó xử, phải như thế nào mới phải đây?
Ma ma mắt đảo qua đảo lại, khẽ nói: “Nếu không, chúng ta thử thương lượng với công chúa xem, để Đại Lang thành hôn với Mộc tiểu nương tử trước, hôn lễ đừng làm to quá, âm thầm tổ chức thôi, cũng không cần phải đến nha môn lập hồ sơ viết hôn thư, sau khi tránh được tai kiếp rồi liền đuổi nàng ta ra khỏi cửa, sau đó lại quang minh chính đại đón công chúa qua cửa.
Nếu Mộc gia oán hận, cho nhiều tiền hơn để bồi thường là được, cùng lắm thì giúp phụ thân nàng ta thăng quan tiến chức, nếu nhà bọn họ còn không vui nữa thì càng đơn giản, tìm cách bỏ tù hết mấy nam nhân Mộc gia, còn sợ gì tiểu nương tử Mộc gia không ngoan ngoãn nghe lời?”
Liễu thị cảm thấy chủ ý này quá thâm độc nham hiểm, cho dù bà xem thường Mộc gia, cũng không đến mức tra tấn con gái nhà người ta như vậy.
Nhưng ma ma lại nói: “Phu nhân, ngài phải nghĩ cho kỹ, người Mộc gia thì dễ xử lí, nhưng Nhạc Bình công chúa với mẫu phi nàng tuyệt đối không dễ chọc đâu.”
Một người là sủng phi của Hoàng Đế, một người là Võ tướng lục phẩm có thể dễ dàng bị bóp chết. Người nào nặng người nào nhẹ, còn phải nghĩ sao?
————————————————-
Mộc Phương Nhan cẩn thận kiểm tra lại những đồ vật mà Vinh Vương phủ chuẩn bị, đều đạt tiêu chuẩn của nàng, liền gật đầu rồi mang đi vào.
Thấy sắp đến giờ, nàng bắt đầu đuổi mọi người ra ngoài, không ai được phép lưu lại trong viện.
Nàng đóng cửa phòng lại bắt đầu làm phép, Vinh vương phi không thể đứng ở ngoài sân, nên chỉ có thể ở trong viện của mình thấp thỏm lo âu, chờ đợi tin tức.
Tống Đạo Tuyển được đặt trên một tấm thảm, Mộc Phương Nhan dán phù chú khắp căn phòng, rồi lại rắc chu sa xung quanh người Tống Đạo Tuyển, vẽ một pháp trận kỳ quái ở quanh hắn, tiếp theo đốt mấy ngọn nến trắng trong phòng lên.
Làm xong mấy thứ này, nàng mới cầm lấy kiếm gỗ đào, đi vào trong pháp trận, hung hăng cắm kiếm gỗ đào vào lư hương ở trên đỉnh đầu Tống Đạo Tuyển, sau đó ngồi khoanh chân, miệng bắt đầu lẩm bẩm.
Chỉ một lúc sau, ở giữa mày của nàng bay ra một cái chấm đỏ, chậm rãi bay tới trán của Tống Đạo Tuyển, lát sau liền biến mất ở trên đầu của hắn.
Mộc Phương Nhan mở mắt ra, phát hiện ra bản thân mình đang ở trong một khu rừng trúc, nàng nghe thấy tiếng nữ nhân hát, lần theo tiếng hát, nàng đi về con đường ở phía trước, sau đó liền nhìn thấy một tòa nhà.
Đó một ngôi nhà làm bằng trúc, càng tới gần căn nhà, nàng càng ngửi được hương thơm kỳ quái.
Mộc Phương Nhan hít hít ngửi ngửi một chút, lập tức móc ra khăn tay che lại miệng mũi của mình.
Nàng lặng lẽ đến gần căn nhà, từ cửa sổ nhìn vào bên trong, thấy một nữ tử áo đỏ đang ngồi ở trước gương trang điểm, đợi nàng ta chọn xong châu thoa đeo lên, nàng ta mới đứng dậy.
Nàng ta quay mặt lại, mới thấy đó là một nữ quỷ có khuôn mặt đầy vết máu, vẻ mặt cực kỳ dữ tợn.
Nàng ta lắc mông lắc eo đi đến trước mặt Tống Đạo Tuyển, cười khanh khách hỏi: “Phu quân, ta có đẹp không?”
Tống Đạo Tuyển ánh mắt dại ra, vẻ mặt đờ đẫn, giống như rối gỗ trả lời: “Đẹp… Đẹp….”
Mộc Phương Nhan chỉ nhìn cũng biết, hồn phách của hắn bị người ta cầm đi mất, chẳng trách mãi vẫn chưa tỉnh lại.
Chẳng qua oán khí trên người nữ quỷ này hơi nặng, hơn nữa đây lại là địa bàn của nàng ta, nếu mình mạnh mẽ cướp đoạt sợ là không dễ.
Phải từ từ thôi, chờ nữ quỷ rời đi rồi tính.
Mộc Phương Nhan lặng lẽ thối lui, trở lại trong rừng trúc, lấy một con rối bằng vải từ trong lòng ngực ra, dán một lá bùa viết sinh thần bát tự của Tống Đạo Tuyển lên con rối.
Lại lấy ra một chuỗi tiền đồng, dùng sức ném về phía cách đó không xa.
Chuỗi tiền đồng kia nhanh chóng phát ra tiếng leng keng ở trên mặt đất, ngay lập tức nữ quỷ liền dữ tợn quay đầu lại, hỏi: “Kẻ nào!”
Nàng ta vội vã chạy ra ngoài, còn Mộc Phương Nhan thì từ cửa sổ nhảy vào, đặt con rối có dán lá bùa lên trên bàn, sau đó dùng sức vỗ vào ót Tống Đạo Tuyển một cái, đánh tỉnh hắn.
Tống Đạo Tuyển kinh ngạc nhìn nàng: “Nương tử làm sao vậy?”
Mộc Phương Nhan không kịp nghĩ, vì sao hắn lại gọi mình là nương tử, kéo hắn liền chạy ra ngoài.
Hai người chạy ra khỏi căn nhà bằng trúc không được bao lâu, thì phát hiện ra mình bị lạc đường.
Ở phía trước đen như mực, căn bản không phân biệt được phương hướng.
Tống Đạo Tuyển kỳ quái hỏi: “Nương tử, chúng ta đi đâu thế?”
Mộc Phương Nhan không để ý đến hắn, ở giữa đường ngồi xổm xuống, cắm một cọng cỏ xuống đất, thấy cọng cỏ khô uốn éo, sau đó ngả về phía bên tay trái.
Mộc Phương Nhan không chút do dự mang theo hắn chạy vể phía bên trái, mới chạy được mấy bước, nữ quỷ đã từ trên trời bay xuống: “Các ngươi muốn đi đâu?”