Nữ Thiên Sư Thành Trường An - Chapter 4
Chương 4: Mục đích ban đầu
A Tầm dẫn Vương Lục Tử lên lầu, Vương Lục Tử nhìn đến Tiểu Quận Vương đang ngồi ở bên cửa sổ, sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn, bùm bụp quỳ xuống đất.
“Vương Gia thứ tội, tiểu nhân đáng chết, xin ngài tha cho tiểu nhân một mạng, sau này tiểu nhân chắc chắn sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ngài.” Vương Lục Tử run bần bật, nằm rạp trên mặt đất, đầu cũng không dám nâng.
Tống Đạo Tuyển liếc xéo hắn một cái, ánh mắt vẫn nhìn về phía đường phố, nhìn về Mộc Phương Nhan đang từ từ rời đi. Mãi cho đến khi người hoàn toàn biến mất không thấy được nữa, mới thu hồi ánh mắt.
“Đã điều tra xong chưa, tiểu nương tử kia là ai?”
A Tầm nói: “Bẩm điện hạ, đã tra rõ ràng, đó chính là tiểu nương tử Mộc gia.”
Tống Đạo Tuyển: “Vậy ư, ở nơi đông người, lại dám xuất đầu lộ diện như thế, quả nhiên là gia đình không bình thường.”
A Tầm gật đầu hùa theo, lại mơ hồ cảm thấy Vương Gia nhà hắn nói mấy lời này, hình như có chút kì quặc.
Từ trước đến nay Vương gia nhà hắn nếu muốn giễu cợt ai đó, giọng điệu nhất định sẽ rất lạnh lùng khinh thường, nhưng mà hôm nay, cứ như là nghĩ một đằng nói một nẻo vậy?
A Tầm lắc lắc đầu, cảm thấy chắc chắn là do mình nghe nhầm rồi.
Tống Đạo Tuyển lúc này mới nhìn về phía Vương Lục Tử vẫn còn nằm trên mặt đất: “Ta bảo ngươi dẫn Liễu Văn Ninh tới, cho hắn một cơ hội để anh hùng cứu mỹ nhân, thành tựu một mối lương duyên cho hắn. Vậy mà người còn chưa tới, ngựa đã bị giật mình rồi, không phải nói Vương Lục Tử ngươi ở trên phố Chu Tước không gì là không làm được ư? Sao hôm nay lại làm hỏng chuyện như vậy.”
Vương Lục Tử nổi danh xưng bá trên đường phố Chu Tước, tất cả du côn lưu manh khu vực này đều do hắn quản lý, hắn nói một không ai không dám nói hai. Nhưng cho dù là như thế, ở trước mặt mấy vị hoàng tộc cao sang quý tộc không ai bì nổi này, cũng phải cúi đầu.
Huống chi, còn là trong thành Trường An, được mệnh danh là Hoàng Kim Vương Tống Đạo Tuyển cơ chứ.
Người này là cháu trai Hoàng đế, phụ thân là đệ đệ ruột thịt nhỏ nhất của Hoàng đế, được sủng ái nhất. Không kể đến việc hắn tuổi còn trẻ, đã được phong danh hào Quận Vương, mà bản thân hắn còn là kẻ rất có tâm cơ thủ đoạn.
Nhưng điều khiến người ta bội phục, là bản lĩnh kiếm tiền của hắn.
Phong hào của vị Tiểu Vương Gia này là Hoài Dương Quận Vương, nhưng so với cái danh hiệu này, mọi người đều thích gọi hắn là Hoàng Kim Vương hơn, chỉ bởi vì nghe đồn trong truyền thuyết, hoàng kim trong tay hắn có thể mua được một nửa thành Trường An.
Kể cả Hoàng Đế lúc thiếu tiền, cũng phải tìm hắn để quay vòng.
Trước đây không lâu, vị Vương Gia này sai người tìm đến Vương Lục Tử, yêu cầu hắn tạo ra một việc có vẻ ngoài ý muốn, dẫn Liễu Văn Ninh – vị học sinh nổi danh Quốc Tử Giám tới con đường này, đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân.
Hắn vốn là cũng tính toán đâu ra đấy hết rồi, chỉ cần xe ngựa vừa vào thành, thuộc hạ liền đi phá đám, tiểu nương tử trong xe sẽ bị bắt xuống xe, sau đó cho Liễu Văn Ninh cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân.
Nhưng đâu ai ngờ, Liễu Văn Ninh còn chưa kịp tới, con ngựa đã giật mình kinh sợ.
Chính mình đã từng thề thót bảo đảm, vậy mà bây giờ việc nhỏ này cũng làm không xong, trong lòng Vương Lục Tử thấp thỏm lo âu, chỉ có thể dập đầu nhận tội, cầu xin Tống Đạo Tuyển tha cho hắn một mạng.
Phải biết rằng, cho dù tên tuổi hắn vang danh trên khắp phố Chu Tước, nhưng nếu Tống Đạo Tuyển muốn hắn chết, thì chỉ là một việc nhỏ khẽ giơ tay mà thôi.
Tống Đạo Tuyển cũng không thèm nhìn hắn một cái, chỉ thờ ơ nói: “Nếu ngươi đã biết sai, Bổn Vương cũng không phải là kẻ không hiểu lý lẽ, như vậy, ngươi đi tìm hiểu rõ lai lịch của tiểu nương tử Mộc gia cho ta, cho dù là chuyện lớn nhỏ, một chữ cũng phải báo cáo, nhớ kỹ, nếu có gì mà ta không biết….”
“Vương gia yên tâm, tiểu nhân sẽ làm ngay, cho dù trên người nàng có mấy cái nốt ruổi, tiểu nhân cũng sẽ nói rõ cho ngài.”
Tống Đạo Tuyển vừa định gật đầu, nhưng nghe thấy mấy cái nốt ruồi trên người nàng, sắc mặt có chút mất tự nhiên: “Chuyện đó không cần thiết, chỉ cần tìm hiểu rõ nàng có bản lĩnh gì là được.”
Vương Lục Tử cuống quít gật đầu đáp ứng, chờ phục hồi tinh thần lại liền nghĩ, rốt cuộc Tiểu vương gia có ý gì? Cuối cùng là cần phải kỹ càng tỉ mỉ hay là không cần quá kỹ đây?