Nữ Thiên Sư Thành Trường An - Chapter 5
Chương 5: Trong giếng có quỷ
Mộc Phương Nhan thong thả cưỡi ngựa đi tìm Thường Nhạc phường.
Rẽ trái rẽ phải bảy tám cái ngã rẽ, cuối cùng mới nhìn thấy xe ngựa nhà mình đang đỗ trước cửa một ngôi nhà nho nhỏ.
Mẫu thân Bùi thị vừa mới từ trên xe ngựa xuống, nhìn thấy Mộc Phương Nhan, bèn vui vẻ ra mặt: “Cuối cùng ngươi cũng tới rồi, nhìn mớ lộn xộn này xem, còn không mau giúp mẹ dọn dẹp.”
Mộc Phương Nhan bước đến, kéo tay Bùi thị đi vào bên trong, ngôi nhà này cũng không lớn, cộng lại cũng chưa tới hai mẫu đất, đằng trước đằng sau hai sân tứ hợp viện gộp lại làm một, miễn cưỡng vừa đủ cho mười ba người cả chủ nhà lẫn người hầu.
Bùi thị cảm thán: “Mọi người đều nói Trường An rộng lớn, sinh hoạt không dễ dàng, giờ xem như cũng được mở mang tầm mắt. Nhìn ngôi nhà này xem, ở chỗ chúng ta, cũng chỉ đủ cho hạ nhân ở. Giờ thì hay rồi, một nhà chúng ta cả chủ lẫn tớ đều phải chen chúc trong cái sân nhỏ này.”
Bà thở dài một tiếng, tuy bà rất vui vì trượng phu được thăng quan tiến chức, nhưng trong thành Trường An nhà cửa đắt đỏ, khiến lòng bà lo lắng hoảng loạn.
Mộc Phương Nhan cười cười, đáy lòng lại cảm khái, cộng cả hai mẫu đất này lại, cũng đến hơn một ngàn mét vuông.
Nếu là đời sau, thì đó chính là căn biệt thự lớn cao cấp xa hoa, không có hơn trăm triệu, thì đừng mơ tưởng ở thành Trường An sống trong ngôi nhà tốt như vậy.
Ai ngờ ở cổ đại, diện tích lớn thế mà người ta còn coi thường.
“Mẹ, ngài chớ ưu sầu, đợi con gái kiếm thật nhiều tiền, rồi mua một ngôi nhà thật to ở An Nhân phường, cho mẹ làm hàng xóm với công chúa được không?”
Bùi thị vừa nghe, liền vui vẻ: “Lại nói bậy, An Nhân phường là nơi mà bình dân áo vải chúng ta đến ở được sao? Nơi đó đừng nói đến quan to nhất phẩm, hiện giờ cho dù có là con cháu của hoàng thất, bản thân cũng không có mà ở.”
Bà nói xong, thấy con gái im lặng trầm mặc, liền nói: “Ta biết ngươi học được một chút bản lĩnh từ ông nội ngươi, nhưng hôm nay mang ngươi tới Trường An, là vì kết hôn gả chồng. Nay ngươi cũng đến tuổi rồi, cũng không thể để người khác biết ngươi thông thạo mấy cái Huyền môn chi thuật này được. Nếu không ngược lại sẽ khiến nhà chồng sợ hãi mà từ hôn, đến lúc đó xem ngươi lại tìm đâu ra cuộc hôn nhân tốt như này!”
Mộc Phương Nhan cười cười: “Không thể nào, Triệu gia còn không phải là coi trọng bản lĩnh của ông nội ư, thế nên lúc trước mới phải kết thân với nhà của chúng ta bằng được! Chính ông nội đã nói với con, lúc Triệu Sanh mười tám tuổi nhất định sẽ gặp phải đại kiếp nạn, vì độ kiếp nên mới định ra cuộc hôn nhân này, nếu con không có bản lĩnh, chỉ sợ nhà bọn họ còn coi thường con ý chứ.”
Bùi thị nghe vậy, cũng không cảm thấy vui vẻ, trái lại còn cực kỳ lo lắng.
Lúc trước bà đã không đồng ý hôn sự này rồi, môn không đăng hộ không đối, Triệu gia lại là dòng dõi Quốc công phủ, địa vị quá cao.
Con gái nhà mình mà gả qua đó, chắc chắn sẽ bị ức hiếp.
Nhưng không biết ngày xưa cha chồng toan tính điều gì, cuối cùng lại đồng ý.
Những năm gần đây, hai nhà tuy có lui tới, nhưng từ khi Lão Quốc công của Triệu gia qua đời, Bùi thị thấy thái độ Triệu gia càng ngày càng lãnh đạm, nếu không phải Triệu Sanh hàng năm vẫn đều đều viết thư cho con gái mình, bà cho rằng Triệu gia không còn muốn cuộc hôn nhân này nữa.
Mộc Phương Nhan nhận thấy mẫu thân lo lắng, liền nói: “Mẹ, đừng lo, nếu không đợi cha và huynh trưởng tới, chắc chắn sẽ mắng con không hiểu chuyện, khiến mẹ tức giận. Nắm đấm của cha, con là không chịu nổi đâu.”
Bùi thị vui vẻ, liếc nàng một cái: “Nhìn lại tính tình của ngươi mà xem, chả có chỗ nào là giống tiểu nương tử cả, thật muốn Đỗ ma ma nghiêm khắc dạy bảo ngươi quy củ nữ nhi gia.”
Mộc Phương Nhan vừa nghe thấy tên Đỗ ma ma, liền sợ lãi: “Tiểu đệ hình như đang gọi con, để con đi xem xem hắn gọi cái quỷ gì.”
Bùi thị thấy nàng trốn mất, đành bất đắc dĩ lắc đầu.
Mộc Tử Nham từ hậu viện chạy ra, hoang mang sợ hãi đụng phải Mộc Phương Nhan.
Mộc Phương Nhan đỡ lấy tiểu đệ nói: “Tiểu tử này, sợ hãi vội vàng chạy cái gì?”
Mộc Tử Nham thấy nàng, lập tức nắm lấy tay nàng không bỏ: “A tỷ, giếng…. trong giếng có quỷ!”
Mộc Phương Nhan tươi cười lập tức biến mất: “Ngươi chắc chắn?”