Nữ Thiên Sư Thành Trường An - Chapter 6
Chương 6: Quỷ trạch
Mộc Phương Nhan gọi nha hoàn Ngọc Nhi hầu hạ bên cạnh mẫu thân tới, sai nàng mang đệ đệ đến chỗ mẫu thân, còn mình thì nhanh chóng đi tới bên giếng, vừa mới nhìn, mày liền nhăn lại, quả thật là có một luồng khí ai oán âm u.
Chẳng trách một ngôi nhà như thế này, lại chỉ bán có hai trăm lượng. Quản gia thấy trạch viện hiếm có, còn cực kỳ cao hứng, cho rằng bản thân nhặt được của hời, mọi người đều nói ở nơi khác ngôi nhà như vậy, phải hơn ba trăm lượng cơ.
Mộc Phương Nhan quay đầu lại nói với nha hoàn Tử La: “Đi lấy hộp gỗ đào tới cho ta, nói với người bên ngoài, trước khi ta đi ra ngoài, không cho phép bất kể một ai tiến vào.”
Tử La run rẩy rùng mình, cái gì nàng cũng không nhìn thấy, nhưng vẫn sợ hãi trước thái độ của Mộc Phương Nhan. Nàng dè dặt dò hỏi cô nương nhà mình: “Nương tử, yêu vật này có lợi hại hay không? Nếu thật sự nguy hiểm, hay là mời người khác tới thu thập nó đi, ngài đừng làm mình bị thương.”
Sau khi Tiểu nương tử trở về, Tử La mới đi theo bên cạnh nàng hầu hạ, cho dù thế cũng chỉ ở bên tiểu nương tử hơn nửa năm mà thôi, sau này tình cờ biết được nương tử nhà mình tinh thông bắt quỷ chi đạo, nhưng mà tiểu nương tử cũng chỉ từng đuổi tà cho người ta, chứ chưa bắt quỷ bao giờ.
Liếc nhìn bóng dáng yểu điệu của nương tử, Tử La cảm thấy, bắt quỷ đâu có dễ như vậy.
Mộc Phương Nhan cười cười, “Đừng sợ, chẳng qua chỉ là một nữ quỷ chết thảm, ta có thể đối phó được.”
Tử La vừa nghe thấy là một nữ quỷ chết thảm, sợ tới mức mặt đều trắng bệch, vội vàng mang hộp gỗ đào tới, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài đóng cửa viện lại, một bước cũng không dám tới gần.
Mộc Phương Nhan mở ra hộp gỗ đào, lấy ra một là bùa trừ tà, chậm rãi đi đến bên cạnh giếng, liếc nhìn mấy chữ “An bình suôn sẻ” được khắc trên miệng giếng.
Mộc Phương Nhan duỗi cổ nhìn xuống đáy, đột nhiên có một luồng khí âm u rét lạnh xông tới trước mặt, Mộc Phương Nhan nhíu mày, cẩn thận nhìn lại, không ngờ trong giếng lại âm thầm có một luồng khí vị tanh hôi khó ngửi.
Nàng nhìn thấy một sợi xích sắt ở gần miệng giếng, thòng xuống tận đáy giếng, hình như có vật gì đó đang treo lơ lửng.
Đây không phải là xích sắt bình thường, người trần mắt thịt căn bản sẽ không nhìn thấy sợi dây xích này, chứ đừng nói là đụng vào.
Mộc Phương Nhan lắc lư xích sắt một chút, chỉ thấy mặt dây xích lạnh toát, rồi đột nhiên liền cảm thấy đau đớn đến tận xương.
Nàng đổ ra một ít nước thuốc trong hộp, vẩy lên tay mình, sau đó lại duỗi tay kéo sợi dây xích sắt kia, như thế hai tay mới không còn cảm thấy buốt lạnh nữa.
Nàng dùng sức lôi kéo, hao hết sức của chín trâu hai hổ, mới kéo lên được đồ vật treo ở trong giếng, hóa ra đó lại là một chiếc hộp gỗ lớn.
Cái hộp bị xích sắt khóa lại, phía trên viết đầy bùa chú kinh văn.
Mộc Phương Nhan lấy ra một cái dây thép nhỏ dài, cắm vào trong ổ khóa, cẩn thận chọc chọc mấy cái, răng rắc một tiếng, khóa liền bị mở ra.
Không ngờ bên trong hộp gỗ lại là một đống xương trắng, nhất là ở chỗ cái đầu, mái tóc dài choán hết cả cái rương, mùi hôi thối khó ngửi tanh tưởi từ trong hộp tạt vào mặt, Mộc Phương Nhan nói không nên lời.
Tình hình này, phải báo quan thôi.
“Vương gia, Vương gia, không xong, xảy ra chuyện rồi.”
A Tầm phấn khởi chạy vào đình hóng gió, Tống Đạo Tuyển đang nghe nha hoàn đánh đàn, cảm nhận tiếng đàn vờn quanh tai, ai ngờ nghe thấy giọng nói bén nhọn của A Tầm, nhã hứng của hắn lập tức bị quét sạch.
Hắn nâng mắt lên, lườm lườm liếc nhìn một cái, A Tầm biết ngay mình tới không phải lúc, nhưng nghĩ đến tin tức vừa mới nhận được, liền cười khanh khách thò lại gần, nói với Tống Đạo Tuyển: “Vương gia, tiểu nhân vừa mới nghe thấy một tin cực kỳ thú vị, ngài đoán xem là chuyện gì?”
Tống Đạo Tuyển không nói lời nào, cũng không thèm nâng mắt lên nhìn, A Tầm liền một mình tự nói: “Trạch viện Mộc gia, phát hiện ra một khối thi thể, kinh động đến người của nha môn, người của Tĩnh An Tư vừa mới tìm đến, thế cho nên tiểu nhân mới biết, nơi Mộc gia mua nhà, là quỷ trạch nổi tiếng lừng lẫy.”
Tống Đạo Tuyển lúc này mới ngẩng đầu lên, hứng thú hỏi: “Quỷ trạch?”