Nữ Thiên Sư Thành Trường An - Chapter 7
Chương 7: Ghét bỏ
“Quỷ trạch?” Phu nhân Định Quốc Công Liễu thị, nghe thấy hai chữ này, hơi hơi chau mày. Mày lá liễu tinh tế lại hiện ra sự khinh thường. Kim bộ diêu (trang sức đội đầu) hình hoa sen bát bảo ở trên đầu, hơi hơi đong đưa theo động tác của bà, lấp lánh ánh kim quang, sự bất mãn càng hiện rõ hơn.
Bà đặt chén trà xuống, ngước mắt nhìn Lý ma ma bên cạnh.
Lý ma ma vội nói: “Chẳng thế là gì, là tin mấy đứa nhỏ chính tai nghe ngóng được. Ngôi nhà đó trước kia vì nháo quỷ, làm cách nào cũng không bán đi nổi. Mộc gia ham của hời, cũng không thèm để ý liền mua ngôi nhà đó, giờ thì người giao bán đã cao chạy xa bay, Mộc gia cho dù muốn sang tay, cũng chỉ sợ không kịp nữa rồi.”
“Rốt cuộc chỉ là gia đình bình thường, tiền tiết kiệm trong tay cũng không có, còn dám mơ tưởng bám trụ lại ở Trường An. Không biết năm đó Lão thái gia trúng bùa mê thuốc lú gì, mà phải định ra hôn sự này cho Sanh Nhi bằng được. Tin này mà truyền ra, người bên ngoài chả cười đến rụng răng.”
Liễu thị càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng, bản thân trăm cay ngàn đắng nuôi con nên người, vừa phong lưu phóng khoáng, lại tuấn tú lịch sự, tài hoa hơn người, có một không hai thành Trường An, cho dù kết hôn với công chúa cũng xứng đáng.
Giờ thì hay rồi, cuối cùng chỉ có thể cưới con gái của một tên quan ngũ phẩm thấp hèn.
Sau này trong vòng quý tộc, làm sao bà có thể ngẩng cao đầu được, đúng là càng nghĩ càng bực bội.
Nghĩ đi nghĩ lại, Mộc gia phát sinh ra chuyện mất mặt này, càng thể hiện sự keo kiệt bủn xỉn, về sau có lẽ của hồi môn cũng không ra gì, thật là không có chỗ nào khiến bà hài lòng.
Liễu thị nén giận, ánh mắt cũng lạnh hơn.
Lý ma ma ở bên cạnh bà đã nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ tâm tư của bà, thoáng nhìn lướt qua thị nữ đang bưng trà, thị nữ lập tức hiểu ý lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Lý ma ma đi tới trước giường, nói với Liễu thị: “Phu nhân, theo lão nô thấy, người như Mộc gia vừa thô tục lại quê mùa, thật sự là quá thiệt thòi cho Đại Lang, sao chúng ta không nghĩ cách hủy hôn đi.”
Liễu thị dĩ nhiên là đồng ý, nhưng ngoài miệng lại thở dài, “Đâu có dễ dàng như vậy. Ta nghe quốc công gia nói, năm đó Mộc gia có ân với nhà chúng ta, ỷ vào một chút ân tình này, mới muốn định ra hôn ước với Đại Lang nhà ta. Lão thái gia hồ đồ, lấy cái khác báo ân không được sao, lại phải trả bằng Sanh Nhi. Hiện giờ nếu chúng ta cứng rắn ép buộc từ hôn, khó tránh khỏi miệng lưỡi thiên hạ, nói chúng ta vong ân phụ nghĩa, ngại bần ái phú.
Chuyện này mà truyền ra ngoài, mấy người chúng ta già cả rồi không làm sao, nhưng Đại Lang vẫn còn trẻ, lại mới bước vào quan trường, chỉ sợ sẽ là trở ngại lớn cho tiền đồ mai sau.”
Lý ma ma đảo mắt liên tục, tiến lại gần bày mưu hiến kế: “Chúng ta đã không tiện nói, vậy nếu Mộc gia người tự mình tới cửa từ hôn thì sao, vậy thì không phải là lỗi của chúng ta nữa rồi.”
Liễu thị nhìn nhìn cửa, hỏi: “Nói thì đơn giản, nhưng đâu có dễ làm như vậy. Mộc gia địa vị thấp, có thể trèo lên Quốc công phủ chúng ta, chỉ sợ cắn chết cũng không chịu bỏ. Tính khí Sanh Nhi, giống ông nội nó, có lẽ cũng không muốn làm trái với lời hứa.”
Nghĩ đến đây, Liễu thị liền rầu rĩ khó chịu.
Lý ma ma tạm dừng một chút, khéo léo cười nói: “Lão nô nghe ngóng được, Nhạc Bình công chúa có tình cảm với Đại Lang nhà chúng ta. Mà Đại Lang, hình như cũng không phải là không nguyện ý. Hơn nữa nghe nói hôm nay Nhạc Bình công chúa chơi đánh mã cầu, bị ngã ngựa, Đại Lang vừa nghe tin, vô cùng lo lắng liền lập tức tiến cung đi thăm công chúa.”
Liễu thị nghe vậy, vui vẻ ra mặt, trong ánh mắt không giấu được sự vui mừng: “Ngươi nói thật sao?”
Nếu Đại Lang cũng động lòng, vậy càng không thể để nương tử Mộc gia vào cửa.
Ánh mắt Lý ma ma hơi hơi lập loè, miệng toàn lời hay: “Đây là dĩ nhiên. Phu nhân cũng không nghĩ xem, Đại Lang nhà ta nhân phẩm tướng mạo ra sao, toàn bộ nữ tử Trường An, người nào mà không muốn làm con dâu ngài chứ? Nhạc Bình công chúa đẹp người đẹp nết, nếu nàng muốn gả cho Đại Lang, đó chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ chỉ cần một câu nói là xong. Nhưng vì nàng biết được nhà ta có hôn ước với Mộc gia, nên mới không dám bày tỏ cõi lòng. Ngài biết đấy, Thánh Nhân ghét nhất quyền quý ỷ thế hiếp người. Ôi, thật là đáng tiếc, hôn ước với Mộc gia, không dễ bỏ.”
“Không dễ cũng phải làm, sao có thể bởi vì Mộc gia mà trễ nải chuyện tốt của Đại Lang chứ. Không được, ngươi phải nghĩ ra biện pháp cho ta, cho dù như thế nào, cũng phải khiến Mộc gia cam tâm tình nguyện tới cửa từ hôn.”
So với một Mộc Phương Nhan tầm thường, dĩ nhiên là Nhạc Bình công chúa càng quan trọng hơn rồi.