Nữ Thiên Sư Thành Trường An - Chapter 8
Chương 8: Nhược điểm
Mấy người đàn ông đều không ở nhà, duy nhất một người, lại là bé trai chưa đầy 4 tuổi, tóc vẫn còn để chỏm, Bùi thị hoảng sợ, lúc này đang nằm trong phòng nghỉ ngơi.
Vì thế cũng chỉ có Mộc Phương Nhan có thể gánh vác trách nhiệm.
Nàng đưa người của Tĩnh An Tư ra ngoài, mang đi cả hộp thi cốt kia nữa, xong việc mới nặng nề mà thở dài một cái.
Tử La đi theo phía sau nàng, vừa lo lắng vừa sợ hãi hỏi: “Nương tử, hôm nảy xảy ra chuyện này, chúng ta còn có thể ở trong ngôi nhà này sao?”
Quản gia Định thúc ở bên ngoài làm việc, nghe tin mới trở về, thấy Tử la nói vậy, mặt liền cứng đờ, ông cẩn thận để ý vẻ mặt của Mộc Phương Nhan, khiêm tốn tiến đến cáo tội: “Đều là do lỗi của lão nô, vì tham món hời mới chọn phải một ngôi nhà kém may mắn như vậy, xin nương tử trách phạt.”
Vậy mà Mộc Phương Nhan lại nhẹ nhàng cười, nâng ông dậy: “Định thúc không cần tự trách, giá rẻ như vậy mà lại có thể mua được một ngôi nhà to như thế ở Trường An, là chuyện không hề đơn giản. Nếu không phải còn có nguyên nhân khác, chỉ sợ với điều kiện nhà chúng ta, liền ngôi nhà này cũng không mua được, chỉ có thể thuê nhà mà ở thôi.”
Nàng càng nói như vậy, Định thúc càng áy náy.
Thành Trường An sinh hoạt không dễ, cái gì cũng đắt đỏ. Trước kia lão gia ở bên ngoài, còn có thể kiếm chác thêm được vài đồng, hiện giờ vào Trường An, tiền bạc trong tay thật sự phải tiêu sài tiết kiệm.
Thấy khuôn mặt ông ấy đầy vẻ ưu sầu, Mộc Phương Nhan cười an ủi: “Định thúc đừng lo, ngài chẳng lẽ đã quên ta có thể làm gì sao? Lát nữa ta sẽ khai đàn làm phép, quét sạch tà ma trong phòng này đi, đảm bảo tất cả mọi người yên tâm mà ở, được không?”
Định thúc nửa tin nửa ngờ, nói đến bắt quỷ trừ ma, lão thái gia xa nhà thỉnh giáo đạo thuật đã nhiều năm, quả thực là có mấy phần bản lĩnh, còn có thể tin được.
Chứ tiểu nương tử này của nhà mình, chẳng qua mới đi theo lão thái gia ở đạo quan tu hành có mấy năm.
Hơn nữa lão thái gia lại yêu thương nàng, làm sao để nàng chịu khổ tu đạo được.
Thấy Định thúc không tin, Mộc Phương Nhan chỉ cười cười, sai người đi mua một con gà trống gáy về.
Nói rằng đêm nay sẽ khai đàn làm phép, xua tan sạch sẽ yêu vật trong nhà.
“Khai đàn làm phép?” Tống Đạo Tuyển nghe thấy tin này, tức khắc cười ngả cười nghiêng!
“Mộc gia này rốt cuộc là có lai lịch như thế nào vậy? Ở đâu ra có tiểu nương tử nhà quan sẽ làm mấy cái trò này chứ!”
Quý nữ trong thành Trường An, nếu không chơi đánh mã cầu, mở thi hội, thì sẽ đi ngắm hoa, ngắm trăng, học nữ hồng.
Làm thế nào mà con gái Mộc gia, lại học được cái bản lĩnh giả thần giả quỷ này!
“Còn có ai biết chuyện?”
A Tầm vội nói: “Chuyện kiểu này nếu không nhờ Vương Lục Tử dùng tiền mua được hạ nhân nhà bọn họ, thì ai có thể biết chứ? Tiểu nương tử nhà quan mà lại làm cái nghề ba cô sáu bà này, nói ra sẽ bị tổn hại danh tiết, tất nhiên là không thể truyền bá khắp nơi được.”
Ba cô ý chỉ ni cô, đạo cô, bà bói; còn sáu bà là chỉ mẹ mìn, bà mối, sư bà (nữ vu), chủ chứa (tú bà), bà đỡ.
Trong mắt thế nhân, ba cô sáu bà thường hay mượn cái loại thân phận này để làm chuyện xấu. Những người bị quy kết thành ba cô sáu bà, đều không phải là người tốt lành gì.
Tống Đạo Tuyển liên tục đảo mắt, gập chiếc quạt kim sắc trong tay lại, nói với A Tầm: “Chuyện này thú vị như vậy, sao có thể chỉ mình bổn vương thưởng thức được. Ngươi sai đám người Vương Lục Tử, phát tán tin tức, nếu trong thành Trường An còn có những nhà khác gặp phải chuyện tà ma giống như Mộc gia, không phải là có thể tìm được người giúp đỡ trừ ma đuổi quỷ rồi sao? Thật là chuyện tốt, ngươi nói xem có đúng hay không?”
A Tầm nghe xong, liền hiểu ngay. Chuyện như vậy mà truyền ra ngoài, chính là nhược điểm đối với Mộc gia.
Nhà nào có địa vị, có uy tín danh dự, sẽ nguyện ý cưới cái bà cốt làm nương tử?
Chỉ cần chuyện này thôi là Định Quốc Công phủ có thể đúng lý hợp tình từ hôn được rồi, với lại sẽ không ai nói đây là lỗi của Triệu gia nữa.
Dẫu sao Triệu Sanh cũng đường đường là Trạng Nguyên lang, làm sao có thể cưới bà đồng làm vợ?
Cho dù Triệu Sanh nguyện ý, Thánh Nhân cũng sẽ không đồng ý.