Nữ Thiên Sư Thành Trường An - Chapter 9
Chương 9: Nhìn trộm
Định thúc y theo Mộc Phương Nhan phân phó, mua về một con gà trống gáy, con gà trống này béo tốt đẫy đà, có một bộ lông bóng loáng mịn màng, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.
Lần đầu tiên Mộc Tử Nham nhìn thấy một con gà trống còn sống, thấy cực kỳ thú vị, tò mò chạy tới chạy lui, vòng quanh cái lồng sắt, cẩn thận nhìn gà trống từ đầu đến chân.
Đặc biệt thấy hai cái đùi gà, liền không nhịn nổi mà nuốt nuốt nước miếng: “Con gà à con gà, ngươi đừng sợ, một lát nữa chúng ta sẽ làm thịt ngươi.”
Mộc Phương Nhan mới uống một hụm nước liền phun ra, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nhìn đệ đệ mình.
“Mau mau về với mẹ đi, không lát nữa bị dọa sợ bây giờ.”
Mộc Tử Nham bĩu môi cự tuyệt: “Không sợ, đệ muốn xem con gà bị giết, cha nói, đệ là hậu duệ tướng môn, sao có thể sợ mấy thứ này.”
Mộc Phương Nhan cười cười, sờ sờ đầu của hắn: “Vậy nữ quỷ trong giếng, đệ cũng không sợ?”
Mộc Tử Nham bỗng trở nên ngẩn người, “Đệ…. Đệ…. Hình như mẹ đang gọi đệ, chắc chắn là do mẹ sợ hãi, đệ đi về với mẹ.”
Nàng nhìn theo đôi chân ngắn nhỏ của hắn, đã thấy hắn lanh lẹ chạy mất, một lúc sau liền không còn bóng người.
Mộc Phương Nhan cười lắc đầu, liếc nhìn Tử La ở bên cạnh.
Tử La yếu ớt sợ hãi, cười cứng ngắc hỏi: “Nương tử, ta có thể đi không?”
Mộc Phương Nhan phất phất tay với nàng: “Các ngươi đều đi ra ngoài đi, ta một mình ở lại nơi này, chốc lát nữa nếu ta không đi ra ngoài, các ngươi cũng không được đi vào, biết chưa?”
Tử La cầu mà không được, đi theo phía sau quản gia, nhanh nhẹn đào tẩu.
Mọi người vừa đi, Mộc Phương Nhan liền lấy ra dao găm, cắt cổ con gà trống, đợi đầy một chén máu gà, rồi mới tiện tay vứt con gà xuống đất.
Tống Đạo Tuyển nấp trong bóng tối, nhìn thấy nàng giơ tay cắt cổ gà, khinh thường nói: “Nhìn cử chỉ này xem, chả chút nào giống nữ tử khuê các cả, thật sự là thô tục không chịu nổi.”
A Tầm vừa định phụ họa theo, đột nhiên cảm thấy một cơn gió lạnh thổi tới, từ sau gáy hắn thổi qua, hắn nhịn không được rùng mình một cái, giật giật góc áo Tống Đạo Tuyển: “Điện hạ, ta cảm thấy nơi này thật âm u, hay là chúng ta trở về đi.”
Thật sự không hiểu nổi, tại sao Tiểu vương gia nhà mình lại tò mò loại chuyện này đến như thế, lại còn nửa đêm gọi hắn dậy đến đây nhìn trộm.
Tống Đạo Tuyển xem thường, liếc xéo hắn một cái: “Nếu ngươi không xem cho cẩn thận, làm sao kể lại tình hình hôm nay cho mọi người bên ngoài biết?”
“Nhưng….”
“Nhưng cái gì?”
Vừa dứt lời, đột nhiên trong viện nổi cơn gió lớn, ánh nến trên bàn bị gió thổi tắt, cả hai người đều thấy sống lưng lạnh toát, vội vã giương mắt lên nhìn, liền thấy từ trong giếng chậm rãi hiện ra một người.
Người kia tóc tai bù xù, cả người ướt sũng, nhìn không rõ mặt.
Lại còn mặc một bộ quần áo màu trắng, bay lên từ miệng giếng, rồi tiếp tục treo lơ lửng ở giữa không trung.
Cả hai đều nhìn đến choáng váng, Tống Đạo Tuyển cũng vậy, mà A Tầm cũng thế.
“Đây…. Đây là quỷ sao?” A Tầm muốn hét chói tai, lại bị Tống Đạo Tuyển kịp thời bưng kín miệng!
“Nói nhỏ thôi, ngươi định để cho người ta phát hiện ra hay sao!” Tống Đạo Tuyển nhìn chăm chú: “Chẳng qua là giả thần giả quỷ, đến nỗi khiến ngươi sợ hãi như vậy ưh!”
Trong lòng A Tầm than khổ, người ta đóng cửa lại âm thầm làm phép, còn phải giở trò giả thần giả quỷ cho người khác xem sao?
Đang mải suy nghĩ, liền thấy nữ quỷ ở phía đối diện đột nhiên duỗi đôi tay dài ngoằng, bổ nhào vào Mộc Phương Nhan.
Mộc Phương Nhan không chút do dự, hất một chén máu gà ra ngoài, máu gà đổ lên người nữ quỷ, nữ quỷ lập tức kêu lên thảm thiết thê lương. Tống Đạo Tuyển và A Tầm đột nhiên nhìn thấy được khuôn mặt khủng bố của nữ quỷ, da thịt rách nát, mặt mũi hung tợn, chỉ nhìn cũng biết là chết thảm.
Trên người nữ quỷ dính phải máu gà, bốc lên từng làn khói trắng, Mộc Phương Nhan lạnh lùng nói: “Bụi về bụi, đất về đất, ngươi đã chết rồi, nên đi âm tào địa phủ báo cáo, ở lại đây làm hại nhân gian, chính là tội lỗi!”
Nữ quỷ không phục, lớn tiếng kêu to: “Ta không phục, bọn họ hại ta chết thảm, lại có thể ung dung tự tại mà sống, ta nhất định phải quấy nhiều bọn họ, khiến cho họ sống cũng không được bình an, cửa nát nhà tan!”
iceonelsa
cổ đại đâu dùng từ “mẹ” đâu bạn, mình nghĩ nên dùng từ “mẫu thân, nương,…”
xin lỗi mình góp ý xíu nha.