Phượng Hoàng Tái Sinh - Chapter 1
Tây Khuyết, hoàng cung.
Binh lính hai bên đối đầu kịch liệt như thể nguy hiểm len lỏi trên khắp mặt trận.
“Mẫu thân, con không đi! Con muốn ở bên cạnh người và phụ thân! Con không đi.” Hai dòng nước mắt của Quân Hoàng lăn xuống gương mặt nàng như những viên ngọc trai từ chiếc chuỗi hạt bị đứt. Cổng hoàng cung đã bị phá thủng và Tây Khuyết đang phải đối mặt với ngày tàn. Hơn cả bọn xâm lược đáng nguyền rủa, người mà nàng ghét bỏ nhất chính là bản thân mình. Yếu đuối. Nàng buộc phải sống sót dưới sự chở che.
“Con cũng không đi!” Quân Hạo sáu tuổi còn chưa hiểu chuyện, nhưng vẫn tha thiết nắm chặt góc áo mẫu thân.
“Hạo nhi, ngoan nào. Đi theo tỷ tỷ con nhé.” Những giọt lệ rơi xuống từ khoé mắt mẫu thân khi nàng cầm lấy bàn tay nhỏ của Quân Hạo đặt lên tay Quân Hoàng. “Hoàng nhi, Hạo nhi còn nhỏ. Nếu xảy ra chuyện, con phải ở bên thằng bé. Con phải bênh vực nó.”
“Mẫu thân! Mẫu thân!” Quân Hoàng mạnh mẽ lắc đầu, cổ họng thắt nghẹn trong đau đớn. Nàng không thể nặn ra bất kỳ từ ngữ nào nữa.
“Ái phi, mau đưa Hoàng nhi và Hạo nhi qua lối đường hầm bí mật!” Một người đàn ông tỏa ra sát khí bước vào phòng. Ngài là hoàng đế Tây Khuyết, Quân Hồng Mặc. Ngay cả vết máu phủ trên gương mặt ngài cũng không thể che lấp đi sự mỏi mệt giữa hai chân mày, nhưng ngữ khí không hề miễn cưỡng.
“Ẩn Vân!” Ngài gằn giọng nghiêm nghị đưa ra mệnh lệnh. “Bảo vệ hoàng hậu, công chúa và hoàng tử trốn thoát!”
“Vâng!” Ẩn Vân đáp lời, giọng đanh như lửa.
“Hoàng nhi, con luôn là công chúa Tây Khuyết.” Mẫu thân hôn lên trán Quân Hoàng, nỗi buồn thấm đẫm đôi mắt dịu dàng. “Đi đi! Phải sống!”
“Mẫu thân!” Quân Hoàng siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào thịt, cắt thành vệt máu dài. Rầm! Nàng quỳ xuống, trang trọng khấu đầu ba lần với mẫu thân và Quân Hồng Mặc. Nàng thốt ra từng lời bằng sự rõ ràng cẩn trọng, như thể đang đọc lời tuyên thệ, “Phụ thân, mẫu thân, Hoàng nhi sẽ bảo vệ tốt cho tiểu đệ.”
Quân Hồng Mặc dịch chuyển ngai vị làm lộ ra lối đi được ẩn giấu, một cảm giác thoáng qua lay động nét mặt nghiêm nghị của ngài. Từ ngữ cuối cùng thốt ra từ miệng ngài, vừa đủ lớn để nàng nghe thấy. “Phải sống!”
Quân Hoàng nắm chặt tay Quân Hạo bước vào đường hầm không ngoảnh đầu nhìn lại thêm lần nào nữa. Nàng không thể nhìn lại; nàng phải sống sốt cùng với Quân Hạo.
Lanh canh! Nàng nghe thấy tiếng cổng cung điện bị mở tung. Binh lính Đông Ngô đã đến nhưng cha mẹ nàng vẫn đang ở trong điện! Nàng vụt quay đầu lại nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi cánh cửa đóng lại chỉ nhìn thấy ngũ hoàng huynh liếc mắt khinh bỉ khi hắn rút gân tay và gân chân của phụ thân. Nàng cũng nhìn thấy mẫu thân rút trường kiếm tự vẫn trước ngai vị, máu tươi vẽ thành hình bán nguyệt trong hư không.
“Phụ thân! Mẫu thân!” Nàng dùng hết sức lực hét lên trong đường hầm, nước mắt nhuộm đỏ màu máu. Phụ thân và mẫu thân đã mất, Tây Khuyết sụp đổ.
“Công chúa, binh lính của Đông Ngô sẽ sớm tìm thấy chúng ta. Chúng ta phải chạy đi thôi!” Ẩn Vân phải dùng hết sức để giữ lấy Quân Hoàng. Phải, nàng phải vùng dậy. Nàng phải sống! Đó là cách duy nhất khiến những kẻ đã huỷ hoại hoàng tộc và gia đình nàng trả lại nợ máu.
Đường hầm dẫn đến sau núi và được xây dựng với nhiều cửa và bộ phận. Mặc dù các cánh cửa sập có thể ngụy trang để qua mắt kẻ địch trong chốc lát nhưng họ vẫn không thể thoát khỏi sự truy đuổi. Quân Hoàng dắt theo Quân Hạo trốn chạy vào đường hầm trong hoảng loạn. Họ chạy vào đường hầm và nghỉ lại dọc đường nhưng còn chưa kịp thở phào thì đã nghe thấy âm thanh truy đuổi đang tiến đến gần. “Không ổn. Trong tình thế này, không sớm thì muộn chúng ta sẽ bị bắt.” Quân Hoàng nghiến răng. “Ẩn Vân, đưa Hạo nhi đi cùng ngươi. Ta sẽ đánh lạc hướng bọn chúng.”
“Công chúa! Vậy người –”
“Hạo nhi là dòng dõi duy nhất của hoàng tộc Tây Khuyết, đệ ấy phải sống.” Quân Hoàng cúi xuống và nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của Quân Hạo. “Hạo nhi, đệ phải sống, nhé? Đệ phải sống.” Giọng nàng nhẹ run.
“Đại tỷ, đại tỷ!” Quân Hạo dường như hiểu ra điều gì đó, quắp tay quanh người Quân Hoàng rồi hô lớn.
Quân Hoàng dùng hết sức bình sinh đẩy Quân Hạo ra. Nàng không dám nhìn vào gương mặt tiểu đệ lần nữa, vì sợ đánh mất đi sự kiên định. Giọng nàng cáu kỉnh. “Dẫn đệ ấy đi.”
“Vâng!” Ẩn Vân không thể chịu nổi khi nhìn nàng trong lúc bế Quân Hạo trên tay. Hắn nhảy vào bụi cây bên đường, dần biến mất trong phút chốc. Quân Hoàng nhìn xa xăm theo hướng Quân Hạo đã rời đi rồi quay người chạy về phía khác.
Quân địch đang kéo đến rất gần. Quân Hoàng gần như nghe được âm thanh của vũ khí và áo giáp. Nàng bất ngờ dừng chân khi nhìn thấy cảnh tượng phía trước. Vực thẳm ngay trước mắt nàng, sâu đến mức nàng không nhìn thấy đáy. Nơi này trông như đường xuống địa ngục. Kẻ địch đã đuổi đến sát gót, nàng không thể quay đầu. Đây hẳn là đường cùng. Nàng nhắm mắt rồi mở mắt, đôi mắt nàng sắc bén và kiên định.
“Đến đây!” Nàng rút ra trường kiếm, luồng sáng lạnh lẽo sượt qua lưỡi kiếm hắt lên gương mặt nàng. Áo choàng nhuộm máu phấp phới bay dù không một ngọn gió thổi qua.
Quân địch kéo đến dàn trận. Đúng thật là cảnh tượng: một thiếu nữ bé nhỏ đứng giữa tầng tầng lớp lớp kỵ binh vây quanh. Hai người đàn ông ăn vận lộng lẫy nổi bật giữa đám lính. “Cách đây mười bảy năm, tất cả chim chóc trên trời đều đồng thanh cất tiếng hót. Ngay cả các hiện tượng thiên nhiên khắp đất trời đều đồng loạt diễn ra, chúng báo trước và chào đón “dòng dõi phượng hoàng” ra đời.” Hoàng đế Đông Ngô thăm dò Quân Hoàng bằng ánh mắt cẩn trọng. “Người đời nói rằng bất cứ ai sở hữu dòng máu phượng hoàng đều sẽ có được thiên hạ. Đầu hàng Đông Ngô, chúng ta đảm bảo ngươi sẽ có một cuộc sống thịnh vượng và may mắn vô kể.”
“Đúng vậy, lục muội! Điện hạ có sức mạnh và tài năng ngoài tưởng tượng, đã chinh phục được bốn nước. Người sẽ đối đãi tốt với muội nếu muội quy phục Đông Ngô.” Nam nhân thứ hai đứng ngay sau hoàng đế, Quân Dục, quả quyết bằng những lời nịnh bợ rẻ mạt.
“Súc sinh! Quân phản bội cấu kết với địch, đồ con hoang bất hiếu giết cha, lương tâm của ngươi để đâu?” Quân Hoàng trừng mắt nhìn Quân Dục, mắt nàng đỏ au vì căm giận. Ca ca nàng khích động nội chiến ở Tây Khuyết, thông đồng với Đông Ngô tiêu diệt Tây Khuyết, chính tay giết chết phụ thân, bức mẫu thân kết liễu đời mình. Giờ đây hắn muốn nàng đầu hàng kẻ địch?
“Chết đi!” Quân Hoàng liều mình buông lời tuyên chiến rồi lao vào Quân Dục. Thanh gươm vươn đến, đòi mạng hắn ta. Cuộc nội chiến mà Quân Dục cẩn thận nung nấu đã diễn ra vào đêm trước. Trong thời khắc hoàn hảo được hé lộ, quân lính Đông Ngô đã bất ngờ tấn công vương triều vào cùng đêm đó. Đối mặt với thù trong giặc ngoài, vương triều chỉ có thể chống đỡ được trong một đêm trước khi Đông Ngô thôn tính hoàng cung. Thủ phạm của tất cả những chuyện này, kẻ gây nên một loạt những thảm hoạ này không ai khác hơn ngoài ca ca của nàng – Quân Dục!
“Lục muội, Tây Khuyết không còn nữa. Sao muội không khuất phục Đông Ngô? Họ sẽ không đối đãi muội tệ hơn lúc còn là công chúa Tây Khuyết đâu.” Quân Dục tránh thoát chiêu hiểm của Quân Hoàng rồi lấy hơi tiếp tục thuyết phục nàng trong sự bình tĩnh.
“Biến đi!” Quân Hoàng gần như khát máu, nàng bắt đầu thể hiện kiếm thuật của mình khi những cú đánh thuần thục để lộ ra những sự xoay chuyển khó chống đỡ tấn công về phía hộ vệ của Quân Dục. Đòn đánh cuối cùng đã tách hộ vệ ra khỏi Quân Dục, nàng vung kiếm xuống, hướng đến yếu hầu hắn. Không kịp lấy lại thăng bằng, ca ca nàng trợn tròn mắt. Hắn chỉ có thể nhìn lưỡi kiếm tiến đến hành hình.
“Ư!” Còn cách yếu hầu Quân Dục hơn mười li, trường kiếm loạng choạng rơi xuống đất. Quân Hoàng ôm lấy ngực và lảo đảo lùi lại, khuỵu gối xuống. Một vệt đỏ thẫm hiện ra quanh các ngón tay nàng, máu bắt đầu tuôn chảy. Nàng ngẩng đầu trừng mắt nhìn hoàng đế Đông Ngô, “Hèn hạ, quân độc ác tiểu nhân!”
“Độc trong ám khí vừa nãy chỉ có một loại thuốc giải nhưng lại ở trong tay ta.” Hoàng đế Chu Nghiêu Thiên giơ tay ngăn cản quân lính tiến lên. Hắn ngồi trên cao nhìn xuống, “Ngươi sẽ nhận được thuốc giải, bổng lộc và tước vị nếu ngươi đầu hàng Đông Ngô. Thấy thế nào?”