Phượng Hoàng Tái Sinh - Chapter 2
Người ta phải chết trên cát sa trường, chiến đấu cho vinh quang của quốc gia dân tộc. Vậy người ta còn cần đền đáp bằng giàu sang hay nghèo hèn sao?
“Ngươi huỷ diệt Tây Khuyết, giết hại phụ thân ta mà vẫn còn dám mơ tưởng ta sẽ phủ phục dưới chân ngươi sao?” Quân Hoàng cười lạnh. Nàng nhích chân, rồi nhanh như cắt, hất mũi kiếm về phía Hoàng đế Chu. Kiếm xẻ vào gió khi nàng đâm thẳng về phía hắn.
Đông Ngô không nghĩ rằng Quân Hoàng vẫn còn đủ sức mạnh sau khi đỡ một đòn ám khí. Trong khoảnh khắc quan trọng, hắn kéo Quân Dục đang đứng bên cạnh lên phía trước để cản lại chiêu thức của nàng. Lưỡi kiếm đi theo quán tính, toàn bộ nhát kiếm của Quân Hoàng cắt sâu vào cánh tay Quân Dục.
“A!” Tiếng kêu rợn người xé toạc bầu không khí lúc hoàng đế Chu nhìn thấy cánh tay Quân Dục đứt lìa. Hắn nhấc chân rồi thô bạo đá vào người Quân Hoàng. Bụng nàng bừng lên cơn đau đớn, nàng buông lỏng trường kiếm, bị hất văng về phía sau, nôn ra một miệng máu.
“Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng.” Hoàng đế thốt ra giọng điệu u ám. “Đầu hàng hay là chết!”
Phía sau nàng là vách đá. Quân Hoàng quệt tay lau đi vết máu trên môi rồi xoay đầu cười. “Đầu hàng?” Nàng đau đớn bước đi, gương mặt mang vẻ mỉa mai đối với Đông Ngô. Nàng một mình chống chọi với nghìn kỵ binh mà trên gương mặt không hề có một chút sợ hãi. Vóc dáng bé nhỏ của nàng dường như toả ra khí chất anh hùng chọc thủng trời khiến người khác khó có thể nhìn thẳng vào nàng. Giữa khung cảnh trời đất, dáng vẻ và phong thái của nàng chỉ có thể được miêu tả bằng một từ – chói lọi.
Ánh mắt hoàng đế Chu bỗng nhiên sa sầm. Hắn luôn phớt lờ lời đồn đãi rằng người sở hữu dòng máu phượng hoàng sẽ có được thiên hạ nhưng vào thời khắc này, hắn cuối cùng cũng mơ hồ hiểu được. “Thế dòng dõi phượng hoàng phải chết thì sao?” Thái độ âm hiểm, hắn siết chặt nắm tay ra lệnh. Với giáo mác trong tay, kỵ binh của hắn lao về phía Quân Hoàng như một con sóng dài bất tận.
Nàng sống làm người Tây Khuyết, nàng sẽ chết làm ma Tây Khuyết. Nếu như bị buộc phải rơi vào tay kẻ thù thì nàng thà chết. “Dù ta có chết ở đây nhưng mối thù của dòng tộc và quê hương ta sẽ không bao giờ dứt.” Lời nói cùng với tràng cười dài của Quân Hoàng chất chứa nỗi bi ai. Bị dồn đến đường cùng, nàng nhấc chân nhảy xuống vực không chút mảy may do dự.
Sắc mặt hoàng đế Chu biến đổi nghiêm trọng. Hắn tiến nhanh về phía mép vực nhưng Quân Hoàng đã chìm vào bóng đen nơi vực thẳm. Có vẻ như dưới đáy vực sâu hoắm, Quân Hoàng không cách nào có thể sống sót được.
——-
Trong lúc đó, bên ngoài thành Tây Khuyết.
Một toán kỵ binh nhanh chóng tiến quân hướng về phía thủ phủ Tây Khuyết.
“Báo cáo!” Một lính do thám nhanh chóng phi ngựa tiến về phía hậu tuyến đưa tin khẩn. “Chúng tôi phát hiện binh lính của Đông Ngô chỉ còn cách khoảng hai mươi dặm đường! Có năm nghìn kỵ binh đang hung hãn tiến về phía căn cứ của chúng ta.”
“Đông Ngô đang quay về?” Vị tướng thống lĩnh thấp giọng hỏi, “Tây Khuyết đã sụp đổ, có tin tức của công chúa không?”
“Không nhìn thấy xe ngựa chở tù nhân, không có tù binh bị bắt.” Lính do thám lập tức trả lời.
Tướng thống lĩnh vẫn im lặng một lúc rồi đột ngột ra lệnh, “Tất cả binh sĩ mai phục, chúng ta đợi quân địch đến.”
——-
Quân lính hai bên giao tranh khiến dòng sông nhuốm máu.
“Kiểm kê tù binh thế nào? Vị thống lĩnh mặc trên mình bộ áo giáp nặng nề bước đi mạnh mẽ và vững chãi.
“Bẩm tướng quân, chúng ta đã bắt giữ 324 binh sĩ. Chỉ huy của quân Ngô tháo chạy. Tư lệnh Mông Dược đang truy đuổi.”
“Ngươi có tìm hiểu được công chúa Quân Hoàng của Tây Khuyết đang ở đâu không?” Nam nhân tháo mũ sắt để lộ ra gương mặt khôi ngô với đường nét rõ ràng. Gương mặt trẻ trung gây ấn tượng với đôi chân mày mạnh mẽ, cặp mắt sáng, chiếc mũi cao và đôi môi mỏng. Thế nhưng, trên gương mặt cương nghị không có lấy một chút biểu cảm do dự, hắn lạnh nhạt như một khối đá cao chín thước.
“Thuộc hạ đã tra vấn các tù binh, công chúa Tây Khuyết đã… bị ép nhảy vực.”
“Nhảy vực?” Bước chân nam nhân ngập ngừng trong khi ánh mắt lại sắc bén. “Chia nhau tìm kiếm các phía! Ta phải nhìn thấy người nếu còn sống, nhìn thấy xác nếu đã chết.”
——-
“Ta sống trong núi sâu, la la la ~ Ta không đóng cửa khi đêm xuống, là là là ~” Một ông lão tóc trắng đeo trên vai một chiếc giỏ liễu gai và ngân nga một giai điệu lạ lùng, làm kinh động cả khu rừng trong lúc dạo bước loanh quanh. Dù mái tóc màu trắng nhưng gương mặt ông lão lại còn trẻ, ông mặc y phục kết bằng sợi gai dầu màu trắng. Ông lão có ánh nhìn chòng chọc sắc bén như mắt diều hâu. “Ể, đợi chút!” Lão đột ngột dừng bước rồi nhăn mũi, đôi chân mày chậm rãi nhíu lại. “Mùi máu?”
Lão bắt đầu vừa tìm kiếm vừa lầm bầm với chính mình, đột nhiên thoáng thấy một người thân thể máu me vắt vẻo trên cành cây. Cảnh tượng khiến lão choáng váng, vội vã lùi lại vài bước. Nhưng mấy viên đá nằm rải rác phía sau lập tức khiến lão trượt chân, ngã xuống đất vì mất thăng bằng.
“Ôi xương sống của ta, ôi cái thắt lưng của ta!” Lão kêu lên đau đớn rồi xoa xoa mông, hung hăng trừng mắt nhìn người nằm ở trên cây. “Nhà ngươi dám doạ ta! Nhà ngươi dám! Ta đang định cứu ngươi đàng hoàng tử tế, chẳng phải sao!”
Khi lão đến gần, lão nhận ra đó là một nữ tử bị thương.
——-
Ông lão tóc trắng nỗ lực ném Quân Hoàng xuống giường, gắng sức thở hổn hển. “Mệt chết ta rồi. Cần bao nhiêu thuốc và thảo dược để ta trị thương cho ngươi đây?” Lão vừa bắt mạch cho Quân Hoàng vừa thở dài một lúc. Nhưng sắc mặt lão đột ngột trở nên nghiêm trọng. “Chậc, mạch tượng này không ổn! Nàng ta thật sự đã trúng độc, nhưng là loại độc ta chưa từng thấy trước đây.” Lão giật mạnh dái tai, gãi gãi bên má, mặt đăm chiêu một lúc. “Cho dù là độc gì, ta sẽ cố tìm ra thuốc chữa trị trước. Nữ tử đáng chết, dám hù doạ ta! Xem ta đang cứu ngươi đây nè!”
Lão chạy đi tìm về một mớ thảo dược. “Thuốc này tốt cho phổi và các cơ quan xung quanh. Thử trước đi! Không có phản ứng à? Cái này hỗ trợ thư giãn gân cốt và thúc đẩy tuần hoàn – liệu nữ tử này sau khi đánh mất tất cả thì dùng thuốc độc rồi mất máu mà chết? A, cho dù thế nào thì cũng thử cái này đi… vẫn không có phản ứng à? Vậy thì…”
Ông lão cho nàng uống biết bao nhiêu thứ thuốc nhưng nàng nằm trên giường mà không có bất kỳ một phản ứng nào. Lão nhịn không được mà sửng sốt thở dài, “Đứa trẻ này thật là! Người bình thường sẽ gào thét và nài nỉ xin chết sau khi thử hết chỗ thuốc này nhưng nhà ngươi còn không kêu lên một tiếng.”
Đôi mắt lão đột nhiên ánh lên một tia sáng lúc lão vỗ tay lên đùi, “A đúng rồi! Ta còn thiếu một vật thử. Ngươi sẽ là vật thử hoàn hảo bởi vì người có thể thử thuốc.”
Giữa đêm khuya tịch mịch nhưng lung linh như hạt ngọc, ánh trăng trong suốt chiếu xuyên qua bệ cửa sổ, đổ bóng lên chiếc giường nhỏ. Gương mặt xanh xao của nàng dường như càng yếu ớt hơn dưới ánh trăng. “Phụ thân, mẫu thân, không, không! Không!” Quân Hoàng ngồi bật dậy trên giường, lồng ngực nặng nề. Cái chết khủng khiếp của cha mẹ nàng trong giấc mơ dày vò nàng đến gần như phát điên. Tây Khuyết không còn nữa, phụ mẫu chết trong cảnh đổ nát, đệ đệ thất lạc, còn nàng… nàng không còn gì cả.
Những giấc mơ cứ lặp đi lặp lại quấy nhiễu tâm trí nàng hết lần này đến lần khác, gương mặt của hoàng đế Đông Ngô và Quân Dục thay phiên nhau hiện lên. Nàng ngây ngốc nhìn chằm chằm bên ngoài rồi đột nhiên giật nảy mình. Nàng chưa chết.
Nàng nhìn vào tay mình mà không dám tin. Nàng vẫn còn sống. Nàng từ vực thẳm nhảy xuống nhưng vẫn còn sống.
“Ha, haha! Hahaha!” Nàng chậm rãi cười, như thể có quỷ dữ tồn tại bên trong nàng. Tiếng cười càng lúc càng lớn, càng bóp nghẹt cõi lòng. Ông trời đã thương xót để nàng sống. Bởi vì nàng còn sống, nàng phải trả thù cho Tây Khuyết và tìm tiểu đệ.
“Nửa đêm mà ngươi làm gì thế hả? Ồn ào như thế làm sao người khác ngủ được!” Khi cánh cửa bị mở tung thì một ông lão tóc trắng với gương mặt trẻ trung, cáu bẳn xông vào. Lão chỉ vào mặt Quân Hoàng và lớn tiếng chửi rủa.
Một lúc lâu sau Quân Hoàng mới chú ý những vết thương trên người nàng đều đã được băng bó. Nàng biết ông lão đang đứng trước mặt đã cứu nàng. Nàng hít sâu, “Đa tạ ơn cứu mạng của ông. Tại hạ có việc quan trọng không dám làm phiền thêm nữa. Tại hạ sẽ đi ngay bây giờ.”