Phượng Hoàng Tái Sinh - Chapter 3
“Đi?” Ông lão tròn mắt, không thể tin được mà hét lên. “Ngươi là vật thử của ta, ngươi dám nghĩ đến chuyện bỏ đi sao.”
“Tại hạ phải báo thù cho gia đình và quê hương của mình.”
“Được thôi! Đi đi! Đi ngay bây giờ đi!” Ông lão thật sự nổi giận. “Với chất độc hiếm gặp đó trong người, ngươi sẽ chết trong vòng ba ngày nếu như bước chân ra khỏi căn nhà này. Nhanh chóng rời khỏi đây đi.”
Quân Hoàng giật mình, dần dần nhớ ra rằng ám khí mà hoàng đế Đông Ngô tung ra cho nàng ở bên bờ vực có độc. Ông trời để nàng sống nhưng chỉ cho nàng sống trong vài ngày. Nàng không thể báo thù, vậy nàng sống để làm gì chứ?
“Haha, thấy sợ rồi hả, đúng rồi chứ gì!” Ông lão tóc trắng kiêu ngạo. “Ta nói cho nhà ngươi biết. Ngoài ta ra, những người có thể trị độc cho người trên đời này rất ít và ở rất xa. Ngươi tốt nhất nên làm vật thử cho ta nếu không muốn chết! Ta sẽ trị độc cho ngươi nếu tâm trạng của ta tốt.”
Quân Hoàng bắt được mấu chốt trong lời nói tự mãn của ông lão, mắt nàng ngời sáng. “Ông có thể trị độc cho ta?”
“Tất nhiên! Không có loại độc nào trên đời mà lão quỷ[1] ta đây không thể chữa.” Lão dõng dạc nói. “Ta sẽ trị độc cho ngươi nếu ngươi làm vật thử cho ta.”
“Không thể. Ta không thể ở đây. Ta có việc phải làm.” Quân Hoàng cắn chặt răng, “Trị độc cho ta rồi sau đó ta sẽ trở về làm vật thử cho ông sau khi đã hoàn thành việc cần làm.”
“Không được! Ngộ nhỡ sau đó ngươi không trở lại?” Lão quỷ rõ ràng không phải một gã ngốc. “Ngươi làm vật thử thì ta sẽ chữa cho ngươi. Ngươi không được phép đi đâu hết.”
“Ta sẽ làm vật thử cho ông trong vòng một tháng rồi sau đó rời đi giải quyết việc riêng. Sau khi hoàn tất mọi thứ, một khi còn sống, ta chắc chắn sẽ trở lại.” Quân Hoàng buộc phải đưa ra lời hứa. Nội thương của nàng vẫn chưa hồi phục và nàng vẫn không biết tình hình ngoài kia như thế nào. Sẽ thật nguy hiểm nếu nàng liều lĩnh xông ra ngoài. Sống dưới chân vực một tháng cũng không hẳn là ý tồi.
Lão quỷ gãi đầu, cuối cùng đưa ra quyết định, “Ta không biết bao lâu ngươi sẽ thu xếp xong việc của mình. Ta cho ngươi một năm. Một năm sau nếu như ngươi không trở lại, ngươi sẽ chết.”
“Được”. Quân Hoàng chấp nhận.
——-
Trăng sáng và trong, còn những bóng cây thì nhấp nhô trên nền đất. Quân Hoàng nằm thu mình ở đầu giường, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Nàng thoáng thấy vẻ mặt dịu dàng của mẫu thân trên những dãy núi đá phía đằng xa. Thiên hạ trong một đêm đã thay đổi. Nàng từ một công chúa Tây Khuyết, nhận được sự quý trọng của biết bao người, trở thành một đứa trẻ không nơi nương tựa. “Phụ thân, mẫu thân,” nàng thì thầm, một giọt lệ chậm rãi lăn xuống sườn mặt nàng. “Hoàng nhi sẽ luôn là công chúa Tây Khuyết. Hoàng nhi sẽ tìm Hạo nhi và trả thù cho Tây Khuyết.”
——-
Bên dưới đáy vực.
Một nam nhân cầm đuốc, đích thân chỉ dẫn binh lính theo sơ đồ tìm kiếm trong đêm đen.
“Tướng quân, ở đây.” Một người sửng sốt lên tiếng.
Nam nhân lập tức đi qua, kìm nén sự xúc động bằng tông giọng lạnh nhạt, “Tìm thấy rồi sao?”
“Bẩm tướng quân, đây chỉ là…” Tên lính do dự chìa ra vật ở trên tay. Đó là mảnh vải trắng nhuốm máu dệt từ chất liệu cực kỳ xa hoa. Nam nhân ngay lập tức nhận ra đây là trang phục chỉ có thể được tìm thấy ở cung điện Tây Khuyết. Hắn cầm lấy mảnh vải, im lặng một lúc rồi nhẹ hỏi, “Ngươi tìm thấy ở đâu?”
“Hồi bẩm tướng quân, trên kia,” tên lính chỉ lên ngọn cây phía trên đầu. Nam nhân nhấc ngọn đuốc lên cao để xem kỹ hiện trường. Các nhánh cây và mặt đất dính đầy vết máu, màu đỏ thẫm của máu tươi cực kỳ nổi bật dưới ánh trăng sáng.
“Tướng quân, trong núi sâu có nhiều thú rừng qua lại. Có vẻ như công chúa Tây Khuyết đã…” Tên lính do dự khi nhìn thấy sắc mặt không hài lòng của nam nhân nên đã rút lại những lời định nói ra.
Nam nhân đã đoán trước khả năng Quân Hoàng sống sót ở độ cao như vậy là mỏng manh nhưng nỗi tiếc nuối vẫn chiếm lấy cõi lòng khi dự đoán của hắn được xác nhận. Tây Khuyết sụp đổ, giọt máu gia tộc cuối cùng cũng ra đi. Hắn vẫn chậm một bước.
“Tướng quân?” Tên lính không nhịn được mà lên tiếng khi nhìn thấy nam nhân im lặng.
“Trở về,” nam nhân nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, trong con ngươi ngập tràn sự xa cách. “Tổ chức ba ngày tang lễ ở thành Tây Khuyết cho hoàng đế và hoàng hậu. Tây Khuyết đón quốc tang.”
——-
Trong lều tranh dưới đáy vực.
Qua một đêm, Quân Hoàng nghĩ rằng lão quỷ sẽ ngay lập tức bắt đầu thử thuốc trên người nàng nhưng lão đã biến đi đâu mất dạng sau khi vứt mấy cuốn sách y dược cho nàng. Mặc dù thái độ của lão khiến nàng không thể hiểu nổi nhưng Quân Hoàng cũng không muốn săm soi. Mấy quyển sách được viết tay, dù đề cập đến những vấn đề tổng quát nhưng chúng có lối viết rất dễ hiểu. Sau một ngày nghiên cứu, nàng nhận ra mình đã hiểu được hầu hết những vấn đề chủ yếu.
Ông lão cuối cùng cũng trở lại vào lúc mặt trời lặn, hoàng hôn dần buông. Lão lập tức đặt chiếc giỏ liễu gai khổng lồ chứa đầy thảo dược trên lưng xuống sàn khi bước vào trong lều. Lời ca thán dữ dội trái ngược với tình trạng kiệt quệ sức lực của lão: “Ta già lắm rồi! Già muốn chết! Cần bao nhiêu thuốc để ta hồi phục sức khoẻ sau hai ngày cực khổ này đây? Ôi cái eo tội nghiệp của ta!”
Quân Hoàng thấy thế liền rót cho lão một cốc nước. Khi đưa cốc nước sang, nàng lén nhìn vào bên trong chiếc giỏ, không khỏi tò mò, “Hôm nay ông đã ra ngoài nhặt lá thuốc sao?”
“Vớ vẩn, chứ nhà ngươi nghĩ ta làm gì? Ta thử thuốc thế nào nếu không có thuốc?” Ông lão giận dữ trừng mắt nhìn Quân Hoàng rồi giật lấy cốc nước trên tay nàng, uống ừng ực. Khoé mắt nàng giật mạnh. Lão quỷ nói có lý, quá có lý đến mức không thể cãi lại.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, cuối cùng ông lão cũng lấy lại được tâm tình để nói chuyện với Quân Hoàng, “Cả ngày hôm nay ngươi đã đọc được gì rồi?”
“Hiểu được một ít.” Quân Hoàng thành thật đáp. Nàng không rõ ai là người đã viết những quyển sách này nhưng chúng đều được viết rất rõ ràng và chặt chẽ dù có cả núi nội dung bên trong. Quân Hoàng có đầu óc nhanh nhạy, vì vậy nàng có thể hiểu hầu hết những gì được viết trong một thời gian ngắn.
“Ngươi hiểu hết chỉ sau một ngày?” Lão tức tối, liếc mắt nhìn Quân Hoàng. “Vậy tốt, ta sẽ kiểm tra. Kể tên tám đường kinh mạch đặc biệt[2].”
“Đốc mạch, nhâm mạch, xung mạch, đới mạch, âm khiêu mạch và dương khiêu mạch, cuối cùng là âm duy mạch và dương duy mạch.”
“Ồ, không tệ nha. Vậy ba đường kinh âm trên tay[3] là gì?” Lời khen ngợi của lão có pha chút ngạc nhiên.
“Thái âm, thiếu âm, quyết âm kinh,” Quân Hoàng đáp.
“Đặc điểm của năm cơ quan nội tạng?”
“Tim thuộc tính hoả, chi phối tâm trí; gan thuộc tính mộc, điều khiển chức năng tiêu hoá và lưu thông máu huyết; phổi thuộc tính kim, điều hoà hơi thở và kiểm soát hệ hô hấp; lá lách thuộc tính thổ, điều khiển hệ tiêu hoá và thanh lọc máu; thận thuộc tính thuỷ, duy trì bản tính của sự sống và hơi thở.”
“Ngươi thật sự hiểu đó!” Lão hứng thú nhích chân lên phía trước, ngờ vực nhìn Quân Hoàng chằm chằm. “Ngươi đúng là hiểu hết sau một ngày.”
Quân Hoàng ngẫm lại rồi lắc đầu, thành thật đáp, “Đúng hơn là mấy quyển sách ông đưa được viết rất rõ ràng. Ta chỉ việc đọc một lần là nhớ hết.”
“Vớ vẩn, ta viết cơ mà.” Lão tròn mắt nhìn Quân Hoàng, ngạc nhiên xem xét nàng, thảng thốt tấm tắc. “Ngươi đúng là mầm non cho y học nhưng thật đáng tiếc quá!” Lão đột nhiên đánh vào đầu mình, “Chết tiệt, ta quên mất. Nhanh, đi lấy ít nước nóng đến đây!”
Lão vội vàng lấy một thùng gỗ lớn đặt giữa phòng. Lão tìm kiếm xung quanh rồi đặt vào chiếc thùng một nắm lá thuốc.
[1] Nguyên văn bản gốc tiếng Trung là “山鬼老人”, mang nghĩa “sơn nhân lão quỷ”. Tuy nhiên, bản tiếng Anh dịch cụm từ này dưới hình thức biệt danh “Ole Cradfiend”. Trong đó, “Ole” là một từ lóng có nghĩa là già; “Fiend” có nghĩa là ma quỷ. Theo cách hiểu của mình, người dịch tạm chuyển ngữ biệt danh trên sang tiếng Việt là “lão quỷ”.
[2] Tám đường kinh mạch hay “kỳ kinh bát mạch” là tám đường chân khí quan trọng trong cơ thể người, hỗ trợ sự lưu thông máu huyết và quá trình hoạt động của tạng phủ.
[3] Ba đường kinh âm hay “tam thủ âm kinh” là các đường kinh mạch bắt nguồn từ ngực lan ra các bộ phận khác ở mặt phía trước cánh tay, có liên kết với ba đường kinh dương ở tay.