Phượng Hoàng Tái Sinh - Chapter 4
CHƯƠNG 4: RỜI NÚI
Mặc dù Quân Hoàng bị xoay như chong chóng nhưng vẫn ngoan ngoãn đi lấy vài chậu nước nóng.
“Được rồi, cởi đồ và bước vào trong thùng đi.” Lão quỷ kiểm tra nhiệt độ nước, nói với vẻ hào hứng nhưng mang đầy thâm ý, “Tất cả thảo dược hôm nay là để giúp cho xương cốt trở nên rắn chắc. Ngâm hai canh giờ sẽ có tác dụng, không có gì nguy hiểm.”
“Cởi đồ?” Quân Hoàng do dự nhìn ông lão.
“Sao, ngươi muốn mặc đồ ngồi trong bồn tắm thuốc à?” Tính khí gắt gỏng của ông lại lập tức nổi lên.
Quân Hoàng nhận ra ông lão không hiểu được sự khó xử của nàng, vì thế do dự nói, “Nam nữ khác biệt, nếu ông không ngại…”
“Ngươi dám đuổi ta ra ngoài!” Lão quỷ giận dữ nhảy cẫng lên trước khi Quân Hoàng kịp nói xong. “Được rồi, ta đi, ta đi”, lão cáu kỉnh hét lên rồi ném thêm một nắm lá thuốc nữa vào thùng. Ngón tay lão nhúng vào bồn nước lúc lão ném lá thuốc vào. “Ngươi ngâm mình trong đấy hai canh giờ. Nếu dám ra ngoài trước hai canh giờ, ta sẽ không trị độc cho ngươi.” Lão mở tung cửa, hiên ngang bước ra ngoài nhưng những tiếng lầm bầm vẫn còn nghe rất rõ. “Sao nữ tử này dám đuổi ta đi, dám đuổi ta ra khỏi nhà của ta.”
Quân Hoàng nhẫn nhịn thở dài khi nhìn theo bóng dáng ông lão rời đi. Ông ấy không phải người xấu nhưng tính khí nóng nảy của ông ấy… Nàng lắc đầu, khẽ đóng cửa lại rồi quay người về phía bồn gỗ với vẻ tư lự. Nước bên trong đã chuyển sang màu đen. Nàng không nghi ngờ ông lão; thứ thuốc được pha chế này chắc chắn giúp cho xương cốt khỏe mạnh nhưng khi nghĩ lại vẻ mặt vui sướng có chút âm hiểm của ông lão, nàng cảm thấy mình hiểu ra một vài chuyện. Nhưng nàng không còn lựa chọn nào khác, đúng không?
Nàng cởi áo và ngâm mình trong bồn. Nhiệt độ nước vừa đủ nóng để làm nàng cảm thấy thoải mái như thể nước trở thành vòng tay ấm áp ôm lấy nàng. Nàng có thể cảm nhận gân cốt từ từ thư giãn dưới tác dụng của nước thảo dược. Toàn thân nàng cảm thấy ấm nóng, sự mệt nhọc sau một ngày đọc sách nghiên cứu tan biến qua tiếng thở dài sảng khoái.
Nhưng một giây sau đó, sự ấm áp thoải mái kia chuyển thành sự khó chịu thấu xương lan tỏa khắp kinh mạch. Nàng cảm thấy như thể có hàng nghìn con kiến đang gặm nhấm những đốt xương. Nỗi đau đớn đến bóp nghẹt trái tim, đục khoét toàn bộ thân thể nàng. Quân Hoàng cắn răng, mồ hôi lạnh chậm rãi túa ra trên gương mặt nàng.
Cơn đau. Nàng đau đớn đến mức hít thở cũng vô cùng khó khăn. Nàng cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa trên nét mặt kia của ông lão. Nàng nhắm nghiền mắt và siết chặt nắm tay. Móng tay cắm sâu vào các thớ thịt, vạch ra những rãnh máu trong lòng bàn tay. Nhưng nỗi đau này làm sao sánh với mối hận nước, thù nhà của nàng?
Lão quỷ vẫn đang bận rộn bên ngoài nhưng vẫn luôn hướng mắt về phía túp lều. Sau nửa canh giờ, không có gì biến chuyển. Sau một canh giờ, ông lão cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng rên rỉ đau đớn nào. Sau một canh giờ rưỡi, mọi thứ vẫn hoàn toàn im lìm.
Bộp! Ông lão bất ngờ ném thảo dược trên tay xuống đất, khó chịu nhìn về hướng Quân Hoàng. Thảo dược lão thêm vào công dụng rất mạnh, lão biết rõ loại thuốc này đau đớn thế nào nếu ngâm mình. Nhưng đứa nhỏ này có thể chịu đựng cơn đau! Nữ tử này có thể tiếp nhận nỗi đau đớn đó. Nhanh thôi, hai canh giờ sẽ trôi qua nhưng ông lão vẫn không nghe thấy bất cứ động tĩnh nào. Lão cuối cùng vẫn không thể ngồi im mà đá tung cửa phòng. Ngủ, ngủ, ngủ! Đứa trẻ chết tiệt này, nữ tử này chịu đựng được sao? Ngươi xem ngày mai ta sẽ tăng liều lượng lên như thế nào. Xem lúc đó ngươi có cầu xin ta tha mạng không.
——-
Một tháng trôi qua trong chớp mắt. Nửa đầu tháng, lão quỷ ném cho Quân Hoàng vài quyển sách y học và độc dược đều đặn mỗi ngày vào lúc bình minh vừa ló dạng rồi một mình lên núi hái thuốc. Sau đó lão trở về vào lúc mặt trời lặn để chuẩn bị nước thuốc cho Quân Hoàng. Nửa cuối tháng, nàng hoàn tất việc nghiên cứu sách và cùng với ông lão đi hái thuốc mỗi ngày rồi tiếp tục ngâm mình trong nước thuốc đau thấu xương mỗi tối.
Một tháng sau.
Chẳng mấy chốc giao hẹn đã đến ngày. Lão quỷ nhét đầy một gói thuốc trị thương cho Quân Hoàng, luôn miệng càu nhàu, “Thuốc này dùng khi bị thương ngoài da. Đây là bột thuốc mê – ra ngoài không có những thứ này rất nguy hiểm. Đây là thuốc xổ, ai chọc giận ngươi thì cho hắn uống, hắn sẽ chỉ muốn chết đi cho rồi. Còn đây là…”
Quân Hoàng gạt gói thuốc sang một bên, lồng ngực đột nhiên thắt lại khi nàng nhìn thấy sự quan tâm không giấu giếm trong đôi mắt ông lão. Mặc dù lão lúc nào cũng nói nhiều, nóng giận thất thường, luôn giở trò xấu với nàng nhưng nàng vẫn biết rằng lão đã dạy nàng mọi thứ mà lão biết trong suốt một tháng qua. Lão không giữ lại cho mình gì cả, ngay cả nước thuốc đau thấu ruột gan mỗi đêm cũng vì muốn tốt cho nàng. Nàng đã nghĩ rằng mình sẽ mãi cô độc sau khi mất nước mất nhà. Nàng đã làm được gì đâu mà xứng đáng nhận được sự đối đãi chân tình của lão quỷ?
“Ngươi nhìn ta như thế làm gì?” Lão nhanh chóng lùi lại một bước khi bất thình lình bắt gặp ánh mắt nàng. Lão ngay lập tức che giấu tâm tình, “Đừng có buồn nôn như vậy! Ta cho ngươi mấy thứ này chỉ bởi vì ta sợ vật thử của ta sẽ chết. Ngươi đừng có mà nghĩ nhiều.”
Quân Hoàng biết rằng ông lão bên ngoài sắt đá nhưng trái tim vô cùng dịu dàng. Nàng không để tâm đến mấy lời ầm ĩ của lão mà chân thành biết ơn, “Đa tạ.”
“Đa tạ cái mông nhà ngươi. Nhanh cút đi!” Lão quỷ đè nén sự sốt ruột trong đáy mắt, luôn tay đẩy Quân Hoàng về phía cửa.
Nàng nhìn lại túp lều tranh mình đã trú ngụ một tháng qua. Sập xệ và đổ nát. Mỗi chỗ trong căn nhà đều không sánh bằng cung điện thuở niên thiếu của nàng nhưng vẫn vô cùng ấm cúng và dễ chịu. Đó là nơi chốn an toàn duy nhất trong suốt khoảng thời gian khốn khó của nàng.
Ông lão nói sẽ đuổi nàng đi nhưng lão không nhịn được mà ngừng nói lời huênh hoang khi họ ra đến cửa. “Ta không rõ ngươi định làm gì nhưng ta biết rằng đó là việc nguy hiểm. Ngươi phải cẩn thận và sống sót trở về dù cho có chuyện gì xảy ra.”
“Ta biết rồi.” Quân Hoàng thoáng mỉm cười đáp lại tấm lòng mộc mạc của ông lão “Đa tạ”.
“Đi đi. Một năm sau nhớ phải trở về.” Lão quỷ thở dài rồi vẫy vẫy tay.
Quân Hoàng bước đến cửa rồi nhớ lại quãng thời gian một tháng trước chung sống dưới một mái nhà cùng ông lão, cảm thấy nỗi tiếc nuối và quyến luyến dâng trào khi giờ đây họ sắp chia xa. Mặc dù ông lão vô cùng nghiêm khắc với nàng và nước thuốc ngâm mỗi ngày vô cùng đau đớn nhưng tất cả đều là việc tốt. Nội thương của nàng đã lành trong vòng một tháng, thậm chí thể trạng của nàng cũng được cải thiện hơn rất nhiều. Hơn nữa, lão còn kiên trì chỉ dạy cho nàng y thuật và độc dược từ vô số tuyển tập sách do chính lão biên soạn. Mặc dù lão sẽ làm ầm ĩ và khó chịu mỗi khi có vài thứ nàng không hiểu nhưng lão sẽ vẫn kiên nhẫn giải thích cho nàng.
“Sư phụ!” Quân Hoàng đưa mắt nhìn lão quỷ đứng phía đằng kia, đang nhìn chằm chằm tiễn nàng đi xa. Nàng cuối cùng không thể kìm nén mà quay đầu đối diện với lão, quỳ xuống, cúi đầu lạy liên tiếp ba cái. Trong lòng nàng từ lâu đã xem ông lão là sư phụ, dù cho tính khí lão có nóng nảy và hay sai bảo nàng. Nàng vẫn nhận ra sự quan tâm của lão dành cho mình.
“Sư phụ cái khỉ gì chứ!” Lão quỷ lớn tiếng đáp lời nhưng viền mắt lại đỏ hoe, “Nhanh đi đi! Nhớ đấy, ngươi chỉ có một năm để lết mông trở lại đây.”
Quân Hoàng gật đầu, lén nhìn căn lều tranh lần cuối cùng rồi sải bước rời đi không ngoái đầu nhìn lại thêm lần nào nữa.
Đông Ngô, Tây Khuyết, Bắc Kỳ và Nam Mộc, trước kia đã từng là bốn nước lớn ở vùng đất này. Giờ đây Tây Khuyết không còn nữa, Nam Mộc không còn bất kỳ liên hệ nào với một nước đã sụp đổ. Chỉ có Bắc Kỳ giữ mối liên hệ hoà hảo với Tây Khuyết. Nếu muốn báo thù, nàng không thể một mình làm được. Vì vậy nàng nhờ cậy Bắc Kỳ.
Quân Hoàng vào sâu trong rừng để thay áo choàng, cải nam trang rồi nhìn thật kỹ về hướng cung điện. Sau khi nhìn một lần cuối cùng, nàng dứt khoát quay người, bắt đầu chuyến đi đến Bắc Kỳ. Nàng thực sự muốn tiếp tục ngắm nhìn quê nhà của mình nhưng quốc gia nàng giờ đây chỉ còn là một cái tên. Nàng vẫn chưa trả được thù. Nàng còn mặt mũi nào mà về nhà?
Phụ thân. Mẫu thân. Nàng lặng lẽ đọc lời thề nơi đáy lòng. Quân Hoàng sẽ luôn là công chúa Tây Khuyết. Quân Hoàng sẽ không đặt chân trở về Tây Khuyết trước khi trả được thù.
Nàng rời đi thật xa, dưới ánh hoàng hôn, bóng nàng cô độc trải dài theo từng nhịp bước chân.