Phượng Hoàng Tái Sinh - Chapter 5
CHƯƠNG 5: CHIẾN THẦN BẮC KỲ
Trấn Mã Yên, trạm thông tin.
Thị trấn Mã Yên là điểm dừng chung của lữ khách đi từ Tây Khuyết đến Bắc Kỳ. Phía tây đi Tây Khuyết, phía bắc đi Bắc Kỳ, vì thế các thương gia cũng như khách du lịch đã chọn thị trấn này làm nơi nghỉ chân. Lúc Quân Hoàng tuỳ ý gọi vài món ăn trong một quán trọ nhỏ ở trấn Mã Yên thì nghe thấy vài thương gia lớn tiếng trò chuyện ở bàn bên cạnh.
“Chiến tranh biên giới ở Bắc Kỳ lại bắt đầu rồi. Sáng nay tôi có đi ngang qua đấy, đoán xem tôi đã thấy gì.” Một thương gia tỏ vẻ bí ẩn.
“Chiến tranh biên giới chưa bao giờ dứt cả. Cứ mỗi vài ngày lại có chiến trận xảy ra, huynh có cần kinh ngạc thế không?” Một vị khách trong số những người còn lại cười khinh miệt.
“Chỉ là mấy trận đánh đấm nhỏ thôi, đoán xem ta thấy gì lúc đó nào?” Thương gia kia cao hứng đáp lời. “Người của Nam quân đấy. Ngài ấy là hoàng tử chiến thần của Bắc Kỳ.”
Quân Hoàng tần ngần vài giây trong lúc đang gắp thức ăn, trán nàng khẽ nhíu lại. Nam Tầm, tước vị Nam hoàng tử. Nếu đúng như lời đồn, ngay từ khi còn trẻ, hắn đã chỉ huy ba quân, bất bại trên chiến trường. Hắn tự do đi lại giữa các vùng đất, tất cả quân thù của hắn đều khúm núm, khiếp sợ mỗi khi hắn xuất hiện. Hắn là chiến thần của Bắc Kỳ. Nhưng tại sao một anh hùng như vậy lại có dính líu tới chiến tranh biên giới?
“Ồ sao có thể chứ. Thống lĩnh Nam Tầm là ai cơ chứ? Ngài ấy sao có thể đến nơi nhỏ bé này?” Một thương gia khác ngờ vực, nói lên ý nghĩ của Quân Hoàng ngay lúc này.
“Ồ ồ, huynh chưa biết phải không?” Thương gia kia có chút tự hào. “Huynh có biết rằng Tây Khuyết sụp đổ mà không có bất cứ ai trong hoàng tộc sống sót? Vậy huynh nghĩ ai đã tổ chức tang lễ cho hoàng đế Tây Khuyết, Quân Hồng Mặc?”
Một thương gia xác nhận ẩn ý trong lời nói vừa rồi. “Ý huynh là Nam Tầm đã tổ chức tang lễ?”
Quân Hoàng giật mình, đũa trong tay nàng rơi lọc cọc xuống đất. “Ngươi vừa nói gì?” Nàng đứng dậy, nhìn chòng chọc vào người thương gia. “Nam Tầm đã tổ chức tang lễ cho hoàng đế Tây Khuyết?”
Vị thương gia này không nghĩ đến nàng lại phản ứng mạnh mẽ như vậy, nheo mắt ngạc nhiên. Hắn đáp, “Đúng vậy, có vẻ như tang lễ rất chu đáo. Mỗi nơi trong Tây Khuyết đều treo khăn trắng suốt nửa tháng để tưởng niệm hoàng đế đã mất.” Hắn thở dài kết thúc câu nói. “Mọi người đều nói hoàng tử là kẻ tàn nhẫn, máu lạnh nhưng nghĩ mà xem, ngài ấy là người duy nhất vội vã chạy đến Tây Khuyết sau khi nơi này sụp đổ.”
Những cảm xúc phức tạp loé lên trong mắt Quân Hoàng. Thật là, đây chẳng phải là chuyện nực cười và bi đát sao? Tây Khuyết đã tồn tại gần trăm năm nhưng chỉ sau một đêm đã sụp đổ. Nàng nghĩ rằng phụ mẫu sẽ chỉ là những linh hồn vất vưởng mang lòng thù hận ở nơi trần thế vậy mà lại có người tổ chức tang lễ cho họ.
“Ngươi nói ngươi nhìn thấy Nam quân ở đâu?” Quân Hoàng hít sâu và nhìn vào vị thương gia kia lần nữa. Xét về tình, về lý, nàng nên đích thân đến cảm tạ Nam Tầm vì đã để tâm đến Tây Khuyết.
Nàng rời trấn Mã Yên, nhanh chóng tiến về phía bắc. Sau một khoảng thời gian đi đường, Quân Hoàng phát hiện một vài thi thể nằm rải rác trên mặt đường phía trước. Nàng lao tới rồi dừng chân cạnh các thi thể. Lòng nàng bất an, nàng vội vàng quay sang thi thể ngay bên cạnh. Sắc mặt thay đổi trầm trọng khi nàng nhận ra quân phục và huy hiệu của quân lính Bắc Kỳ. Hơn nữa, có một chữ “Nam” lớn in trên ngực áo của thi thể. Là Nam quân. Quân Hoàng vội lật người của các thi thể đang nằm ngổn ngang. Tất cả họ đều có chữ “Nam” trên ngực áo. Chẳng lẽ Nam quân thua trận? Còn Nam Tầm thì sao? Nàng kìm nén nỗi lo lắng nơi đáy lòng và bắt đều tìm kiếm cẩn thận khắp chiến trường. Mùi máu tươi và máu đông tanh tưởi thốc vào mũi khiến nàng nhiều lần buồn nôn.
Nàng chưa bao giờ gặp Nam Tầm nhưng nếu là người chỉ huy binh sĩ, quân phục của hắn chắc hẳn khác biệt so với quân lính cấp dưới. Nàng điên cuồng tìm kiếm khắp nơi trên bãi tha ma, cuối cùng cũng tìm thấy một nam nhân sức cùng lực kiệt ở một góc sa trường. Hắn mặc một bộ áo giáp dành cho các thống lĩnh.
Hắn là một nam nhân trẻ tuổi tuấn tú. Cạnh gương mặt sắc sảo, đôi lông mày khoẻ khoắn trải dài sang hai phía tóc mai. Toàn thân ngập tràn khí chất nam nhân mạnh mẽ, áo giáp nặng vấy đầy máu. Hắn trông giống như thần Shura[1] bước ra từ địa ngục. Quân Hoàng nín thở, nhanh chóng duỗi tay về phía mũi hắn để thăm chừng.
Ơn trời, hắn vẫn thở. Hắn còn sống. Quân Hoàng thở phào nhẹ nhõm nhưng nàng cũng biết rằng không thể trì hoãn thêm nữa. Sẽ có người đến bất cứ lúc nào; nàng phải đi ngay bây giờ. Hắn bị thương nặng, vì thế nàng không dám đi quá xa. Nàng liền tìm một hang kín gần đó rồi dùng hết sức kéo hắn vào đấy.
Thương tích trên người hắn phải được chữa trị ngay lập tức. May mắn thay, một tháng mà nàng dành ra để ngấu nghiến mấy quyển sách y thuật của lão quỷ không uổng phí. Với gói thuốc mà ông lão đưa cho khi nàng rời đi, nàng không gặp khó khăn nào khi chữa trị cho hắn.
Những chỗ bị thương ở nửa thân trên của hắn nhanh chóng được băng bó nhưng Quân Hoàng đỏ mặt khi nhìn vào bắp đùi vẫn đang rỉ máu. Vết thương ở thân dưới nằm ở vị trí bất tiện nhưng tính mạng của hắn đang gặp nguy hiểm nếu như nàng không chịu hành động. Nàng do dự, sau đó liền cúi đầu thì thầm lời tạ lỗi, hít một hơi sâu rồi vươn tay đến vùng dưới khố.
Ngay khi Quân Hoàng chạm vào đũng quần của hắn thì một bàn tay vươn ra bắt lấy tay nàng nhanh như chớp. Cùng lúc đó, tay còn lại của hắn chộp lấy cổ nàng. Ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn thẳng vào đôi mắt hoảng hốt của nàng. Nam Tầm dường như đã tỉnh dậy được một lúc. “Ngươi là ai?”
“Thả… thả ta ra.” Quân Hoàng kích động nhìn vào đôi mắt điên dại của Nam Tầm, sắc mặt của hắn càng lạnh nhạt hơn. Nàng nắm lấy tay hắn, nàng bắt đầu cảm thấy khó thở khi tay hắn siết quanh cổ nàng chặt thêm. Nàng giãy giụa càng lúc càng yếu ớt hơn và gần như không thể nói được lời nào.
Trong khoảnh khắc nàng nghĩ rằng nàng sẽ chết vì ngạt thở thì bàn tay mạnh mẽ đang siết chặt lấy nàng đột nhiên buông lỏng. Nam Tầm ngất đi đột ngột hệt như lúc hắn ta tỉnh dậy.
Quân Hoàng thở hổn hển, há hốc miệng đớp lấy không khí, não bộ vẫn đang chật vật để lấy lại phản ứng. Trong giây phút ngắn ngủi đó, nàng thật sự nghĩ rằng mình sắp nhìn thấy tử thần. Nàng còn không cảm thấy tuyệt vọng đến nghẹt thở ngay cả trong lúc bị quân địch bao vây ở mép vực. Tên này khó hiểu thật. Cho dù thế nào nàng cũng không phải là đối thủ của hắn. Sau đó Quân Hoàng không nghĩ gì nữa mà nhanh chóng bôi thuốc lên những chỗ thương còn lại.
Lúc nàng cột chặt chỗ băng gạc cuối cùng thì trời cũng đã chập choạng tối. Quân Hoàng nhìn Nam Tầm còn đang mê man rồi suy xét tình hình. Nàng quyết định đi tìm thức ăn trước.
——-
Quân Hoàng đảo qua đảo lại con thỏ rừng mà nàng bắt được trên đống lửa. Thịt thỏ giờ đã nâu đều, mùi hương quyến rũ tràn ngập hang động, kích thích vị giác. Nam Tầm chầm chậm tỉnh giấc, đầu vẫn còn choáng váng. Hắn chun mũi khi ngửi thấy mùi thơm ngon lành của thịt thỏ. Hắn mở mắt, liếc nhìn hai bên, tiếp nhận mọi thứ xung quanh mình. Ánh mắt hung hăng tan biến khi hắn nhận ra nơi mình đang ở.
Đây không phải sa trường mà là một hang động. Chỉ có một nam nhân vận áo trắng đang xoay lưng về phía hắn.
“Ngươi là ai?” Nam Tầm thận trọng nhìn bóng lưng Quân Hoàng, cất giọng trầm khàn.
“Tỉnh rồi?” Quân Hoàng ngoái đầu lại, nhìn thấy Nam Tầm có vẻ như đã khá hơn. Nàng tự nhiên xé một miếng thịt, ném cho Nam Tầm. “Ăn chút đi, ngươi đã không ăn uống gần một ngày rồi.”
Lúc này Nam Tầm mới nhìn thấy gương mặt nam nhân rồi chớp mắt. Tên này thật sự xinh đẹp. “Ngươi cứu ta sao?” Nam Tầm híp mắt nhìn Quân Hoàng trong lúc bắt đầu nhớ lại mọi chuyện. Dù đưa ra câu hỏi nhưng ngữ khí của hắn lại rất chắc nịch. Tuy mất ý thức nhưng hắn vẫn nhớ khoảnh khắc tỉnh táo ngắn ngủi đó. Hắn nhớ có ai đó đến gần hắn và làm sao mà hắn nắm lấy cổ người đó. Trong mơ hồ, hắn chỉ nhớ đến đôi mắt trong trẻo và thuần khiết, giống với đôi mắt của nam nhân đang ngồi đùa nghịch trước mặt hắn.
[1] Shura (修羅) là phiên âm của một từ tiếng Nhật được viết tắt từ “Ashura” (阿 修羅). Trong Phật giáo, Ashura được xem là những á thần hoặc người khổng lồ có ba đầu, ba khuôn mặt, ba hoặc bốn cặp cánh tay. Họ tượng trưng cho lòng đố kỵ và sự xung đột.
Trong một tựa game có tên Sekiro: Shadows Die Twice (Tạm dịch: Sói một tay), Shura là thuật ngữ chỉ những chiến binh bị cơn khát máu làm cho tha hóa, không còn biết gì ngoài giết chóc.