Phượng Hoàng Tái Sinh - Chapter 6
CHƯƠNG 6: TRUY ĐUỔI
“Nam Tầm, chiến thần của Bắc Kỳ. Mọi người đều nói ngươi bất khả chiến bại, vậy tình huống của ngươi bây giờ là thế nào?” Quân Hoàng không trả lời, ngược lại còn chế giễu hắn. Sau khi xuống núi, nàng cải trang thành nam nhân để tiện đi đường, vì thế mà chả trách Nam Tầm không nhận ra nàng.
“Ngươi có mục đích gì?” Gương mặt Nam Tầm đột nhiên tối sầm, ánh nhìn chuyên chú biến mất. Bởi vì nam nhân này dường như quen biết về hắn nên hắn cần phải nắm được động cơ của người này.
“Nếu muốn, ta đã có thể giết chết ngươi từ lâu rồi, có đúng không? Quân Hoàng đảo con ngươi khi nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Nam Tầm. “Nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra ở nơi này đi. Ngươi đã ở trên đất Bắc Kỳ rồi, vậy tại sao lại thất thủ thảm hại?”
Nam Tầm nhìn sâu vào mắt Quân Hoàng, không lộ ra biểu cảm nào như thể đang cân nhắc tính chân thật trong lời nói của nàng. “Có nội gián trong quân ngũ. Bọn ta bị mai phục.” Hắn không nói cụ thể, không đề cập đến việc ai là nội gián hay lý do vì sao họ bị mai phục. Tuy nhiên, Quân Hoàng đã có đáp án cho những ngờ vực của mình qua lời hắn kể, khẽ thở dài, nhìn Nam Tầm bằng ánh mắt phức tạp không thể nói nên lời.
“Sao?” Nam Tầm cau mày, cảm thấy rất khó chịu với ánh mắt của Quân Hoàng.
“Ngươi có bao giờ nghĩ đến…” Một cách tế nhị, Quân Hoàng chọc vào vấn đề, “Tại sao ngươi không bị mai phục ở Tây Khuyết mà thay vào đó bị tấn công tại biên giới Bắc Kỳ.” Dù sao đi nữa, Nam Tầm đã tổ chức tang lễ cho phụ mẫu nàng. Nàng nợ hắn một cái ơn, do vậy không thể làm lơ khi hắn gặp phải tình thế nguy nan.
“Ồ? Tại sao?” Sắc mặt Nam Tầm không thay đổi nhưng lòng hắn lại chùng xuống. Nếu một người đặt ra câu hỏi như vậy thì chắc chắn trong đầu đã có một đáp án. Vấn đề chính là không rõ nam nhân mảnh mai, xinh đẹp này có mục đích gì.
“Nam quân chiến đấu nhiều năm mà chưa từng có một trận thất bại. Ai nghe đến tên ngươi cũng run rẩy khiếp sợ. Danh tiếng của ngươi ở Bắc Kỳ thậm chí còn cao hơn cả hoàng tộc.” Quân Hoàng nghiến răng mà nói. “Nam quân đường đường chính chính nổi danh nhưng tướng quân đây có biết hoàng đế không bao giờ muốn để cho ai trong số quân thần của mình tỏa sáng hơn ngài ấy?”
“Vậy thì sao?” Nam Tầm lạnh nhạt liếc mắt nhìn Quân Hoàng. “Ta là thần dân Bắc Kỳ, đương nhiên phải bảo vệ sự an yên của đất nước mình.”
“Ngươi!” Quân Hoàng tức đến không nói nên lời. Nàng không nghĩ đến Nam Tầm vẫn như khối gỗ không chút lay động ngay cả khi nàng đã thẳng thắn như vậy. Tây Khuyết không còn, Đông Ngô đang thừa thắng xông lên, Nam Mộc không để tâm vướng bận bất cứ việc gì. Kẻ duy nhất có thể mai phục Nam quân ở đất Bắc Kỳ chính là người Bắc Kỳ.
Nam Tầm là thống lĩnh Bắc Kỳ nhưng danh tiếng của hắn từ lâu đã làm lu mờ đi hào quang của hoàng tộc. Làm sao hoàng đế có thể chịu được cái gai trong mắt này? Phải nói rằng kẻ đứng sau chuyện mai phục lần này chỉ có thể là hoàng tộc Bắc Kỳ.
Quân Hoàng muốn nhắc nhở Nam Tầm cảnh giác với hoàng đế Bắc Kỳ nhưng phản ứng của hắn quá hèn nhát, liệu hắn có mục đích hay thật sự ngây thơ. Một sự im lặng đến tịch mịch bao trùm lên cả hang động khi cả hai đều không ai nói thêm câu nào.
Cuối cùng, Quân Hoàng là người phá vỡ bầu không khí nặng nề. Nàng bước đến bên Nam Tầm, trên tay cầm lá thuốc, đứng đó nhìn hắn, gượng gạo nói, “Vết thương của ngươi cần băng bó lại. Nằm xuống. Ta sẽ giúp ngươi.”
Nam Tầm ngờ vực nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm xuống. Dù cho nam nhân này có mục đích gì, Nam Tầm cũng không thể làm được gì khi bị thương nặng. Hắn cũng nên thuận theo dòng nước.
Trước đó, khi Quân Hoàng trị thương, vị thống lĩnh này ở trong tình trạng mất ý thức, vậy nên, mặc dù cảm thấy bất tiện nhưng nàng chỉ hơi đỏ mặt. Tuy nhiên, lúc này, nàng có thể cảm nhận được ánh nhìn của Nam Tầm chĩa vào người nàng. Toàn thân Quân Hoàng cứng đờ, ngay cả các ngón tay cũng bắt đầu run rẩy mất kiểm soát.
“Tại sao ngươi run?” Chút hoài nghi hiện trên lông mày Nam Tầm khi hắn nhìn thấy tay Quân Hoàng đang lắc lư.
“Ai, ai run?” Quân Hoàng dữ tợn trừng mắt nhìn Nam Tầm để giấu đi cảm xúc nhưng gương mặt nàng vẫn nóng bừng lên. Nàng nhắc nhở bản thân chú tâm rồi không ngừng gọi tên thần phật trong lòng, cuối cùng cũng có thể lấy lại bình tĩnh.
Nam Tầm cau mày nhìn chằm chằm mỗi động tác của Quân Hoàng, cảm thấy có chút bất thường. Hắn dời mắt sang dái tai, tròn mắt vì kích động. “Ngươi là nữ nhân?” Hắn nhích người lùi lại một chút, kinh ngạc không thể tả khi nhìn vào lỗ khuyên hiện ra rõ ràng trên tai nàng.
Quân Hoàng bị động tác của hắn làm cho giật mình, làm vung vãi thuốc khắp mặt đất. “Ta – Ta không – a.” Nàng hoảng loạn phất phất tay nhưng không ngờ Nam Tầm đột nhiên tránh đi hướng khác. Chân hắn va phải nàng, khiến nàng mất thăng bằng. Nàng giật mình kêu lên một tiếng rồi ngã người về phía trước, rơi thẳng vào vòng tay Nam Tầm.
Hương vị nam nhân mạnh mẽ tập kích các giác quan của nàng. Quân Hoàng có thể cảm nhận được vùng ngực rộng, tai nàng nghe rõ tiếng nhịp tim của hắn đập rất mạnh. Nàng cảm thấy một ngọn lửa nhóm lên từ phía sau tai, nhanh chóng chạy khắp cơ thể, khiến toàn bộ gương mặt nàng nhuộm hồng.
Sự im lặng đến một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy bao trùm hang động. Quân Hoàng là người lấy lại tâm tình trước, sau khi tránh khỏi người Nam Tầm. Mắt nàng dịch chuyển qua lại liên tục khi lắp bắp giải thích, “Ta… ta không có ý đó. Ta c-chỉ…”
Lúc này Nam Tầm đột nhiên cảm thấy có chút mất mát khi hơi ấm trong vòng tay không còn nữa nhưng ngay sau đó sắc mặt liền trở nên lạnh lẽo khi hắn nghĩ đến việc quan trọng. “Ngươi là ai, có mục đích gì?” Hắn bất ngờ đưa tay chộp lấy cổ Quân Hoàng, dữ tợn trừng mắt nhìn nàng.
Quân Hoàng vừa buông bỏ sự phòng bị một lát thì giờ đây lại bị tóm cổ. Nàng trừng mắt nhìn lại, nỗ lực lên tiếng: “Buông ra, ta… không phải… kẻ thù.”
“Không phải kẻ thù? Vậy tại sao ngươi cải nam trang để tiếp cận ta?” Nam Tầm cười lạnh rồi siết chặt tay hơn. “Nói mau, không thì phải chết!”
“Ta… ta…” Quân Hoàng giận mình hơn cả. Ngay từ đầu nàng đã biết rằng mặc dù Nam Tầm bị thương nhưng hắn không phải người tầm thường. Làm sao mà nàng lại lơ là cảnh giác với hắn chứ?
“Ngươi nghĩ họ Nam kia đang trốn ở đâu? Chúng ta đã tìm khắp sa trường nhưng không thấy dấu vết của hắn.” Ngay lúc đó, có người đi qua cất tiếng nói. Hai người họ ngừng cử động, Nam Tầm nhẹ nới lỏng nắm tay. Quân Hoàng nhân cơ hội thoát khỏi tay Nam Tầm, đứng một bên hít đầy một miệng không khí trong lành. Sắc mặt Nam Tầm biến đổi, đó là khi hắn định hành động nhưng nàng vẫy tay ra hiệu bảo hắn ẩn náu kỹ càng.
Hai người trốn trong hang, im lặng nghe cuộc đối thoại bên ngoài.
“Ai biết? Chủ tử nói ông ấy muốn thấy người nếu còn sống, thấy xác nếu đã chết.” Người kia ầm ĩ trả lời. Hai nam nhân đang tiến đến ngày càng gần hơn, chúng sẽ sớm phát hiện ra hang động.
“Bọn chúng đến tìm ta, ngươi đi đi.” Nam Tầm nhặt một nhành cây làm vũ khí, bởi vì gần đó chẳng còn thứ gì thích hợp hơn. Hắn linh hoạt điều khiển khúc cây trong tay khi nhìn về phía cửa động, toàn thân trong trạng thái cảnh giác cao độ.
“Thương tích của ngươi nghiêm trọng, nếu bọn chúng tìm thấy, ngươi chắc chắn bỏ mạng.” Quân Hoàng nhìn Nam Tầm, đưa ra quyết định. “Ta sẽ đánh lạc hướng chúng, ngươi ở đây.”
Một chút hoài nghi loé lên trong mắt Nam Tầm khi hắn nhìn vào ánh mắt cương quyết của Quân Hoàng. “Bọn chúng bên ngoài rất đông.”
Bọn chúng bên ngoài rất đông, thế nên ngươi có thể phải chết nếu ra ngoài.