Quốc Sư Tô Dương Ly - Chương 28
Ta chuẩn bị nhận sai chuẩn bị rập rạp vào phòng, nghĩ đến đi ra ngoài lâu như vậy hắn cũng tỉnh.
Thanh Hoa không có ở đây.
Trái tim tôi vui vẻ nở hoa, mặc kệ anh ta đi đâu. Có thể thoải mái bao lâu tự tại bao lâu!
Trên bàn pha một ấm trà nóng, vừa ngửi thấy là long tỉnh trước mưa thượng hạng, ta ma quỷ chạy tới tự mình cười ha ha một trận. Mở ra chiếc chén nấm trắng nằm trên bàn chơi đùa.
Chén chén bằng nấm lim xanh này sẽ biến hóa thành đồ án ngũ sắc trên vách chén, vả lại mỗi lần đều không giống nhau, nghĩ đến trà cũng nóng, không bằng chơi thêm vài lần chờ trà nguội phía sau uống. Dù sao Thanh Hoa cũng không có ở đây, nếu hắn hỏi ta trà đi đâu, ta liền vô tội nói không biết.
Ta xách ấm ào ào tưới trà vào trong chén, hơi nóng thổi lên, trên vách chén dần dần biến hóa ra một con phượng hoàng ngũ sắc, từ cánh chim huyễn hóa đến đầu sống động như thật. Nhìn đủ rồi, trà cũng dần dần lạnh, phượng hoàng nhạt đi, ta muốn hắt nước trà trên mặt đất lại sợ bị Thanh Hoa bắt gặp, liếc mắt một cái đến chậu hoa, nhảy dựng lên chạy tới đem nước trà ấm áp đổ vào. Vừa đổ vừa lải nhải nói: “Vân sam nhỏ nha vân sam nhỏ, không phải tôi muốn lấy trà nóng nóng nóng cho anh. CCó một người tên là Thanh Hoa đặt trà lên bàn. Anh nói anh ta để trà lên bàn để làm gì? Đặt trên bàn khẳng định phải uống đúng không, lại không thể ngã xuống đất. ”
“Ngươi nói người này sao lại không phúc hậu như vậy, lúc mình tắm rửa dùng nước nóng, đến ngươi đi liền dùng nước lạnh, có người còn dùng nước bẩn. Ta đã từng thấy người thợ hoa trái tim đen thanh hoa lấy một thùng nước tưới hoa pha loãng. “Nói xong vừa phẫn uất khoa tay múa chân thùng lớn bao nhiêu.
“Ta thì sao, sẽ không đối với ngươi như vậy.”
“Anh thương em, dùng nước nóng làm ấm em. Nếu anh cảm thấy nóng bỏng nói cho tôi biết. ”
– Ta lạnh một chút chờ ấm rồi mới tưới cho ngươi.
Ta vỗ đầu một cái, bừng tỉnh đại ngộ. “Ồ! Anh không biết nói được. “Tôi vỗ đầu cười ha hả nói: “Vậy thì anh cứ lắc lá. ”
– Ngươi ngược lại lắc lư nha!
Ta đem chén trà cùng ấm trà di chuyển lên mặt đất đối diện với Vân Sam huynh, lại ngồi xếp bằng ngồi trên mặt đất nói: “Như vậy, ta mời ngươi uống trà tốt, ngươi cho ta xem thêm vài đồ án thần kỳ. ”
Ta cầm chén men trắng lật qua lật lại rót trà nóng, từ Hải Thị Thần Lâu huyễn hóa đến một gốc cây mai vàng đỏ như máu, từ đại mạc hoang vu huyễn hóa đến cung điện kim bích huy hoàng… Một lát sau cảm thấy không có hứng thú, đem chén linh lung đặt ngược vào trong bùn đất chậu hoa, lại dùng sức cùng hai tay ấn xuống, cầm lấy ấm trà lên trên tưới nước trà.
“Vân Sam huynh, mượn đất quý bảo để dùng.”
Ta vẫn vui vẻ, vui vẻ cười không ra được. Chóp mũi chua xót ôm lấy Vân Sam huynh.
“Vân Sam huynh, ta đối với ngươi tốt như vậy, còn lấy nước trà nóng tưới cho ngươi. Hoàn toàn là cảm thấy tính tình hai người ta tương hợp, trong lòng muốn đối tốt với ngươi. ”
“Ta không có mục đích gì khác.”
“Ta mặc dù muốn xem tranh, nhưng ta đối tốt với ngươi cũng là thật.”
Giọng nói của tôi gần như nghẹn ngào: “Anh Vân Sam….”
Đang lúc ta vong tình không biết vì sao, đỉnh đầu cách đó không xa thì bất thình lình nói: “Tô Dương Ly, ngươi thật sự được. ”
Ta buông Vân Sam ra kinh ngạc nói: “Vân Sam huynh, ngươi biết nói! ”
Lại mở to hai mắt quan sát nó, “Bất quá Vân Sam huynh, làm sao ngươi biết ta là Tô Dương Ly. ”
Ta đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, sợ tới mức lui ra sau vài bước thanh âm run rẩy: “Ngươi… Chẳng lẽ là thành tinh sao? ”
“Nhìn lên trên.”
Lúc này, thanh âm chính là truyền đến ngay phía trên.
Ta nhìn lên trên, quả thật, trên đỉnh xốc lên hai mảnh ngói thẳng tắp thông qua trời mờ nhạt. Rễ sau lạnh lẽo, cảm thấy gió lạnh từng trận. Lại thò người duỗi cổ ra nhìn, quả thật, sừng xiêm y kia là thanh hoa.
“A a a a a a…”
Quả thật, tiếng thét chói tai sắc bén của ta cắt qua không trung khiến tiểu nhị trong khách tới.
Tiểu nhị vội vàng không đạt được ngã chạy vào, đem khăn dài vung lên vai, hai tay cắm ở bên hông nhìn mái nhà, lại cúi đầu nhìn ta ngã ngồi trên mặt đất, đập cái miệng đi, vẫn là mở miệng: “Cái này, ngài có bất mãn gì cũng không đến mức phá phòng a. ”
Tràn đầy ủy khuất.
Ta cũng cảm thấy ủy khuất đến cực điểm.
“Không phải ta tháo, là vị trên đỉnh kia phá.”
Nói xong chỉ chỉ lên trên, ng ngậm ngễ cười.
Tiểu nhị còn muốn nói cái gì, đập đi đập cái miệng thở dài lại đi ra ngoài.
Không giải thích được.
Trên đỉnh đầu lại nổi lên những lời chua xót: “Tô Dương Ly, cùng Vân Sam huynh của ngươi quan hệ rất tốt. ”
“Trà vừa pha của bổn quân đều cho hắn uống. Còn dùng chén bạch nấm linh lung của bổn quân rút bình lửa cho hắn đúng không? ”
Ta nhìn thân thể Linh Lung Bạch Ngọc Chén cắm ngược trên đất run rẩy. Sự hối hận trong trái tim tôi.
“Lên đây.”
“Hả? Lên đây à? ”
“Lên đây.”
“À.”
Ta tìm tiểu nhị ca lấy một cái thang gỗ đặt lên tường dùng sức bấm, lại ở bên hông một trái một phải thắt hai bình phù dung xuân run rẩy áp sát thang gỗ trèo lên nóc nhà.
Đúng là tầm nhìn rất tốt.
Đúng là cũng cực lạnh.
Gió lạnh trên nóc nhà thổi rầm rầm, dưới hai tay ta ngoan độc bám vào gạch đá xanh không lớn chắc chắn, bẻ mông hai đầu gối quỳ xuống đất chậm rãi dịch về phía Thanh Hoa, ngói ở chỗ cố lực vang lên, mặc dù chỉ cách mặt đất mười mét cũng sợ tới mức ta run rẩy.
Ta sợ độ cao, khi còn bé Cửu Nhi dẫn ta bay qua một lần, lục phủ ngũ tạng đều sắp lăn ra. Từ đó, thề chết làm phe sợ độ cao.
Thanh Hoa vẻ mặt vui vẻ nhìn ta, có chút trêu ghẹo.
Hạo Nguyệt đương không, mỹ tửu đế quân.
Ta từ bên hông cởi một bình phù dung xuân xốc nắp đưa cho Thanh Hoa, hắn cũng không cự tuyệt, đưa tay tiếp nhận. Thanh Hoa một thân huyền y hình như đã hòa vào bóng đêm nồng đậm, trên khuôn mặt tuấn tú lão khí hoành thu, con ngươi hàn khí bốn phía nhìn xa xa sâu không thấy đáy.
Tôi luôn không biết chính xác những gì anh ta đang nghĩ, giống như bây giờ. Tại sao lại thổi gió mát trên nóc nhà, vì sao một khuôn mặt phần lớn thời gian đều nhìn không ra hỉ nộ. Tại sao tôi lại để tôi thổi gió với anh ta.
Từ một phía mà nói ta không có sở trường gì, không nhận đường, mơ mơ đến cực điểm, tham sợ chết, ăn lười làm. Nhưng cũng có lẽ bởi vì tâm lớn, mới có thể ở trước mắt nguy nga chắn được sương mù trùng trùng điệp lựa chọn không đi thăm dò đến tột cùng.
Ngoại trừ sấy tóc mê hoặc mắt ra, phong cảnh nơi này cũng không tồi, phù dung trấn trong bóng đêm yên tĩnh yên bình, ngay cả những cánh đồng lúa cùng dòng suối bóng dáng lờ mờ. Có lẽ ngày xưa sẽ có những đứa trẻ nhỏ ở trên cánh đồng chơi trốn tìm với người rơm rạ, thợ rèn mệt mỏi sẽ mở miệng cười ngây ngô khi uống hết trà giải nhiệt do vợ mang đến, lúc hoàng hôn, mùi cơm bếp nấu ăn của gia đình thơm ngát, hoặc có lẽ mọi người sẽ đặt một cái bàn nhỏ dưới gốc cây đa trước cửa mời hàng xóm đến chơi cờ, nói chuyện phiếm giải sầu.
Một ngày bình thường như vậy là cuộc sống!
Ta ngẩng đầu mãnh liệt rót vào miệng phù dung xuân xuống bụng, nương theo một trận ấm áp trong dạ dày cay cay dâng lên. Vừa vặn có thể dùng để chống rét. Phù Dung Xuân này bất quá chỉ là rượu lương thực bình thường, bởi vì phù dung trấn duyên cớ mới có được mỹ danh Phù Dung Xuân, hương vị quả thực bình thường.
Bất quá đối với ta mà nói rượu ngon cũng được, rượu hỏng cũng tốt, đều là rượu mà thôi. Rượu quá sầu ruột sầu càng sầu, từ xưa đến nay đối với rượu cho hơn phân nửa là tiêu sầu nhất dụng, mà rượu thật sự có thể tiêu tan sầu khổ sao?
Đại khái là không thể.
Nghĩ đến đây, ta nắm phù dung xuân hướng Thanh Hoa rượu trong tay hơi chạm vào, cười ý bảo hắn.
“Uống chút rượu, có thể chống rét.”
Thanh Hoa khẽ nhấp một ngụm, im lặng không lên tiếng.
Ta tự nhiên biết mùi rượu này kém một chút, nhưng bên này trấn nhỏ đi đâu tìm ngọc lộ phẩm? Thân thể không khỏi run lên, vội vàng rót rượu xuống bụng, ấm áp lên trên, mới tốt hơn một chút.
Bầu trời tối đen giờ phút này cái gì cũng nhìn không thấy, thanh hoa biến mí không biết từ đâu lấy ra một cái áo choàng Tàng Thanh ném cho ta, ta cực kỳ vui mừng, vội vàng khoác lên người.
Nó ấm hơn.
Rượu dâng cao, lại bị gió lạnh thổi qua ta liền có chút không thanh tỉnh. Thanh Hoa thấy ta có chút say, còn muốn uống rượu, đưa tay đoạt lấy Phù Dung Xuân của ta, bắt đầu uống.
Ta cũng không nhìn bầu trời tối đen, ngay cả một ngôi sao cũng không tìm thấy, ngược lại nhìn về phía hắn.
Ta dịch vị trí tới gần hắn vài phần, nghiêm túc hỏi: “Quân thượng, Huyền Nhất đại nhân vì sao đối tốt với ta như vậy? ”
Tôi nghĩ đó là vì anh ta. Anh và Huyền Nhất thân thiết. Lần đó ở hội viên, Huyền Nhất cũng không ở bên cạnh hắn.
Thanh Hoa quay đầu nhìn ta, hơi nhíu mày: “Bổn quân không biết. ”
– Vậy Huyền Nhất là người của quân thượng sao?
“Tự nhiên.”
Tôi gật đầu, vì vậy tôi ổn. Có lẽ trong đó có khó khăn hay ẩn tình gì, Huyền Nhất mới nói dối rằng lão Trương đã chết. Mới có thể mặt mày cười nói lừa gạt ta.
Ta theo bản năng áp sát Thanh Hoa, khẽ tựa đầu vào vai hắn. Thanh Hoa nhíu nhíu mày, nhưng vẫn không đẩy ta ra.
Tôi đột nhiên nhếch miệng và mỉm cười. Trên người hắn có hương hoa lê nhàn nhạt làm cho người ta an tâm. Giống như khối trầm hương thạch kia.
Ta đột nhiên vô cùng ỷ lại, ỷ lại trước nay chưa từng có.
Hy vọng thời gian trì trệ, dựa vào vai anh ta không nghĩ gì cả.
Ta có chút mơ mơ màng màng, bả vai Thanh Hoa giật giật. Ta bưng đầu thanh tỉnh một chút, hắn như cũ sừng sững bất động, nhìn đêm đưa tay không thấy năm ngón tay, nhưng ta biết là dựa vào lâu bả vai tê dại.
Tôi đã nhìn anh ta như thế nào. Thừa dịp bóng đêm đang nồng đậm, hắn không thấy rõ thần sắc trên mặt ta.
“Trở về ngủ.”
Ông đứng dậy và đứng trên gạch.
Cứ bỏ đi thôi sao? Tôi thở dài, học hỏi từ ông để xem bóng đêm dày đặc: “Quân lên nghỉ ngơi sớm, tôi thổi gió xuống một lần nữa.” ”
Hắn không nói lời nào, mũi chân khẽ chạm, từ trên nóc nhà xốc lên ngói trống rỗng rơi xuống.
Ta kinh ngạc, thì ra hắn biết võ công.
Tối nay được định sẵn để không bình tĩnh.
Gió lạnh thổi làm đầu óc ta choáng váng, nghĩ đến Thanh Hoa ước chừng ngủ qua, đang định đi xuống thì một cái đầu thản nhiên bay lên.
Là Huyền Nhất.
____zz_____