Quyết Định Của Nữ Thần Aphrodite - Chapter 10 - Kẻ đột nhập mỹ miều
Kẻ đột nhập mỹ miều
Bản thân Aphrodite chính là hiện thân của tiêu chuẩn về sắc đẹp hoàn mỹ, điều đó có nghĩa là bất kỳ ai cũng đều kém cạnh khi so sánh với nàng. Đem ra đọ sắc cùng nàng chẳng có nghĩa lý gì cả. Trong quan điểm của Aphrodite, khi phải đánh giá ngoại hình của Hephaestus, anh ta nói đúng hơn là một người đáng thương.
Nàng nheo mắt nhìn Hephaestus và trầm ngâm suy nghĩ.
Tuy anh bước đi có chút khập khiễng nhưng lại có dáng người cao, sống mũi rõ nét và xương hàm góc cạnh, nhìn chung cũng rất nam tính. Đặc biệt, anh sở hữu một ưu điểm mà các vị thần khác không có, đó chính là đôi môi dày căng mọng. Trông mới quyến rũ làm sao! Ta thật muốn chiêm ngưỡng bờ môi ấy, chạm vào đó chắc sẽ thích lắm …
Những suy nghĩ đó khiến ham muốn trong nàng bắt đầu trỗi dậy. Aphrodite liếm môi trong vô thức rồi tiến đến một bước.
Nàng hét lên đầy sợ hãi.
“Á!”
Ngay nơi Aphrodite đang đứng, cả khoảng nền rộng 2 cu-bít, hay chừng 100 xen-ti-mét, lần lượt từ trái sang phải nhô thẳng lên cao. Chẳng có gì lạ, bởi chính Hephaestus đã tạo nên công trình này.
Sự việc xảy ra quá nhanh khiến nàng không kịp phản ứng. Aphrodite bị một trụ đất vuông nhấc bổng lên, lúc này đã gần chạm đến trần.
Cảnh náo động hẳn đã thu hút sự chú ý của Hephaestus. Anh đặt chiếc búa xuống rồi chầm chậm tiến về phía Aphrodite. Từ xa vọng đến tai nàng một giọng nói trầm đục và nghiêm nghị.
“Kẻ nào dám bén mảng vào đây khi không có sự cho phép của ta?”
Hephaestus hẳn nhiên vô cùng tức giận. Anh ta vốn đang say sưa với công việc của mình thì lại bị một kẻ đột nhập nào đó quấy rối. Xem ra Aphrodite cảm thấy có chút hối lỗi. Cây cột dần dần hạ xuống thấp. Aphrodite cố ý quay mặt đi, nhưng vẫn không sao tránh được ánh mắt sắc bén của Hephaestus đang chằm chằm nhìn lấy nàng.
Nàng mở lời “Xin chào”, kèm theo nụ cười xinh xắn. Thậm chí nàng còn vẫy tay một cách hết sức ngượng nghịu như thể đã hẹn gặp Hephaestus từ trước.
Hephaestus mở to đôi mắt tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Nữ thần Aphrodite?”
“À, à, vâng.”
Phản ứng tiếp theo của anh ấy, tuy nhiên, lại chẳng thể ngờ được…
“Người làm sao…”
Người? Aphrodite cau mày. Vội vàng chất vấn, Hephaestus đâm ra không hay biết mình vừa rồi đã nói gì. Trước đây nàng chưa từng quan sát anh ta một cách kĩ càng, và bây giờ chính là cơ hội.
Anh ta vẫn điềm tĩnh khi bị người anh trai cùng mẹ xúc phạm, nhưng dường như lại mất hết bình tĩnh khi trông thấy nàng. Ngạc nhiên là khi kẻ đột nhập không chỉ là một vị thần, mà còn là một vị hết sức đặc biệt.
Anh ta bị sao vậy? Aphrodite nghiêng đầu, vuốt nhẹ vào má suy nghĩ. Nàng theo thói quen mà làm vậy nên cũng không để ý. Nhưng Hephaestus lại phản ứng một cách thái quá trước hành động nhỏ của Aphrodite. Đôi mày anh nhướng lên, cặp mắt màu đỏ sâu hun hút như những viên than hồng vừa được bới lên từ dưới lớp tro.
“…….”
Một cảm giác tức ngực khiến Aphrodite giật thót, nàng ngạc nhiên vì nó giống hệt cảm giác ban nãy.
Sao mình lại cảm thấy nôn nao thế này?
Nàng cảm thấy buồn nôn. Không rõ chính cảm giác kia đã gây nên cơn buồn nôn hay do mặt đất đã nhô lên một khoảng đủ khiến người ta xây xẩm mặt mày.
Dù thế nào thì, nàng cũng không mong nó xảy ra. Aphrodite nhắm nghiền mắt và hét lên. Cùng lúc đó, Hephaestus cuối cùng cũng chịu tiếp lời.
“Đó là hồi ức.”
“Cho tôi xuống rồi chúng ta hẵng nói chuyện, Hephaestus.”
Nàng đã không nghe thấy những lời nói đó. Những lời tiếp theo có lẽ cũng như vậy.
“…Chắc là không.”
“Gì cơ?”
“Không có gì. Xuống đây đi.”
Hephaestus vẫn chú ý lắng nghe Aphrodite. Nền đất lập tức trở lại như cũ chỉ bằng một cử chỉ nhẹ nhàng. Nàng trầm ngâm hồi lâu không biết phải nói gì, may sao anh ta đã mở lời trước.
“Làm sao nàng vào được đến đây?”
“Tôi đã hỏi các tiên nữ nơi anh làm việc, ra lệnh cho họ đưa tôi đến, mở cổng giúp và tôi đã tự đi vào.”
“Ý của tôi là, không ai ngăn cản nàng sao.”
“Tên đầy tớ đần độn của anh đã ngáng đường tôi.”
“Tất nhiên là nàng sẽ mặc kệ hắn ta rồi.”
Nàng cảm thấy mình như một đứa trẻ ranh đang chống chọi lại người lớn một cách bất lực. Aphrodite ngước mặt lên làu bàu, “Có lẽ tôi đã không nên đến đây. Hay anh sẽ nói rằng tôi lẽ ra không nên đến một nơi mà ngay cả Thần Zeus cũng không thể?”
Trán Hephaestus nhăn lại.
“Barreus đã nói vậy với nàng?”
“Đại loại như thế.”
“Những lời lẽ đó chắc đã khiến nàng tức giận. Tôi sẽ cho hắn ta một trận ra trò.”
Aphrodite mở to mắt ngạc nhiên. Nhưng không phải vì tiếc thương tên Barreus sẽ bị chủ nhân la mắng. Với nàng, lòng thương cảm chỉ dành cho các vị thần cùng cấp bậc, không phải cho việc nhà người khác.
Nàng đến đây chẳng phải để nói chuyện phiếm. Xét ra thì, hành động đó đâu phải một kiểu hiếu khách? Thật không có lý do gì để khuyên anh ta đừng nên trừng phạt tên hạ thần phiền phức.