Quyết Định Của Nữ Thần Aphrodite - Chapter 11 - Điều bí ẩn
Điều bí ẩn
“Ừ thì, tùy anh đấy. À mà…”
“Hãy ra khỏi đây trước đã.”
Bị Hephaestus ngắt lời, Aphrodite ngờ vực trông theo khi anh giục nàng bước xuống. Xem ra anh không có chút gì là nồng nhiệt và hoan nghênh. Nàng không biết vì sao, nhưng anh ta lại tỏ vẻ khó xử và không được thoải mái khi có sự hiện diện của nàng.
Aphrodite, trong suốt cuộc đời vĩnh hằng của mình, hoàn toàn và thật sự chưa bao ngờ đến cách hành xử đó. Nàng ái ngại cắn môi rồi bước sang một bên. Kỹ năng của anh quả thật điêu luyện; lúc bình thường chẳng rõ công trình nền đất kia nằm chính xác ở vị trí nào. Nếu ai đó không may bước vào mà không được phát hiện kịp lúc, anh ta sẽ phải chịu đau thương suốt cuộc đời. Thật may, nền đất đã hạ xuống vị trí an toàn, bây giờ nàng có thể bước xuống.
“Làm thế quái nào để chế tạo ra thứ này? À, thôi, anh không cần giải thích cho tôi đâu. Đằng nào thì tôi cũng đâu có hiểu, nhỉ?” nàng vừa nói vừa mỉa mai. Aphrodite luôn luôn bị đối xử như một kẻ vô dụng, chỉ vì nàng quá xinh đẹp. Đáp lại nàng là sự im lặng. Aphrodite thở dài.
“Cái bẫy của anh đã hạ được tôi, các vị thần khác chắc cũng thế nhỉ? Thế còn anh? Nó cũng có tác dụng với anh chứ? Hay anh vẫn phải né tránh nó như cách anh vẫn luôn xử lý mọi việc?”
Sự khinh miệt kèm theo câu hỏi kia khiến cho bầu không khí càng thêm căng thẳng. Aphrodite nhận ra bản thân luôn lảm nhảm mỗi khi mắc kẹt trong những tình huống khó xử. Nàng luôn cố gắng lấp đi sự im lặng khó chịu bằng những lời ồn ào và huyên náo, hy vọng sẽ khiến tình hình tốt hơn. Thế nhưng, nàng bắt đầu cảm thấy khó chịu với cách xử trí của Hephaestus: kéo dài sự im lặng vốn đã khó xử kia. Sao anh ta dám? Ít nhất cũng có thể giả vờ tỏ ra lịch sự và đáp lại mà?
Cảm nhận được ánh mắt anh đang hướng về mình, nàng kinh ngạc vì chính bản thân lại cảm thấy lo lắng. Nàng liếc nhìn rồi vội quay đi. Hephaestus đúng là chỉ khoác lên mình một tấm áo mỏng, tất cả những thứ khiến người ta phải tưởng tượng đã hiện ra ngay trước mặt rồi. Aphrodite mặt đỏ bừng bừng, đảo mắt khắp mọi nơi, cố gắng né tránh thân hình vị nam thần. Nàng tự hỏi liệu anh sẽ say mê mình, như tất cả những người khác, hay chính nàng rồi sẽ phải lòng anh? Nữ thần đang nghĩ cái quái gì đấy?!
‘Vị thần này thật khó hiểu,’ nàng thầm nghĩ. Anh ta đã không phản ứng như nàng nghĩ. Thực tế thì, chưa từng có một khoảnh khắc nào anh ngắm nhìn thân thể mỹ miều này cả. Đôi mắt lạnh lùng bỗng hướng thẳng đến khuôn mặt, đến đôi mắt nàng. Nàng càng tức giận khi trông thấy hành vi quái lạ đó. Tức giận vì ánh mắt đó vẫn hờ hững, không chút cảm xúc, không chút ham muốn nào. Nàng vội dập tắt đi những ý nghĩ và cảm tình với anh kể từ lúc đặt chân đến.
Aphrodite quay mặt đi, nàng hét toáng lên, “Mau mặc y phục vào.”
Thật không thể tin nàng lại mất hết lý trí khi đứng trước một người đàn ông lõa thể, cứ như thể chưa từng trông thấy vậy. Nàng không định sẽ lỗ mãng như vậy, mà việc Hephaestus chỉ mặc một tấm áo mỏng để dễ dàng làm việc cũng là lẽ đương nhiên thôi. Nhưng sao nàng lại bối rối và tức giận đến thế? Càng cố sửa sai, nàng lại càng khiến cho tình hình thêm thậm tệ.
“Ngươi trông thật xấu xí.”
Đấy. Lại nữa rồi! Điệu bộ mới hống hách làm sao! Hephaestus đưa cho nàng một quả táo rồi khoác y phục vào, cẩn thận che chắn mắt cá chân phải bị trẹo.
Khi đã bình tĩnh lại, nàng cảm thấy thật tội lỗi. Nàng không cố ý nói những lời đó; chỉ là buột miệng trong lúc nóng giận mà thôi.
“Tôi không cố ý…” Nàng cố gắng nói lời xin lỗi, nhưng sao anh vẫn điềm tĩnh và ân cần một cách đáng kinh ngạc.
“Không sao đâu, đừng lo. Ý tôi là, về cơ bản thì nàng đâu có lỗi.”
Anh không mong nhận được lời xin lỗi, vì nàng xem ra không thích phải xin lỗi cho lắm. Như thể, anh ta đã thấu hiểu nàng. Hephaestus chưa từng đánh giá nàng qua những lời đồn thổi và đàm tiếu của người khác. Không khí trở nên nhẹ nhõm. Những gì người khác nghĩ về mình, nàng đều biết rõ, nhưng nàng không bận tâm, và thật vui khi biết có ai đó quyết định tìm hiểu nàng mà không hề có chút định kiến.
Nhưng là vì sao? Vì sao Hephaestus có thể đối tốt với nàng sau tất cả những lời nàng nói? Tính tình của cả hai cũng không phải thân thiện và lịch sự gì cho cam.
“Đây có phải là năng lực thần thánh của anh?” Nàng hỏi, có vẻ thích thú.
“Gì cơ?” Anh đáp lại, vẫn bằng ánh mắt hờ hững.
“Chiều chuộng tôi, có phải là do năng lực của anh?”
“Tôi thực sự không lường trước điều đó, nên là, không phải đâu.”
“Anh mong rằng tôi sẽ tin lời anh nói?” nàng hỏi.
Có thể khiến cho nàng hài lòng ngay cả khi không gặp mặt, đó chẳng phải quyền năng của thần thánh hay sao? Và ngay bây giờ, nàng sẽ phải kinh ngạc.