Quyết Định Của Nữ Thần Aphrodite - Chapter 12 - Người đang che giấu điều chi?
Người đang che giấu điều chi?
“Tin hay không thì tùy nàng. Không có lý do gì để tôi phải lừa dối nàng cả,” anh nhún vai.
“Hừm…”
“Nàng cũng biết tôi đại diện cho điều gì, đúng không nào? Tôi chỉ biết chế tạo thứ này thứ kia, đâu thể khống chế được tình cảm.”
Lời anh nói hoàn toàn có lý, nàng chắc đã tin rằng anh không dùng đến phép thuật nào cả. Anh cũng không có điểm gì giống một Vị thần Tiên tri hay Thần Trí tuệ.
“Thế ý của anh là, việc chúng ta ‘tiến đến với nhau’ thực sự là do… định mệnh?” Nàng hỏi, đôi mày nhướn lên.
Định mệnh luôn sắp đặt mọi thứ, chõ mũi vào những chuyện không đâu! Thần thánh cũng không tài nào thoát khỏi sự trói buộc của sợi dây định mệnh. Là một Nữ thần Tình yêu, nàng biết rõ, có không ít người đã tốn công vô sức trốn tránh sợi dây định mệnh đó. Cho nên, nếu Hephaestus cho rằng mối quan hệ này chẳng liên quan gì đến định mệnh, nàng sẽ phải cố gắng lắm mới có thể nín nhịn một tràng cười đầy khiếm nhã.
Nhưng Hephaestus trầm ngâm một lúc, rồi anh dứt khoát nói, “Không phải đâu.”
“Gì chứ?”
“Ý của tôi là, chúng ta không phải do định mệnh sắp đặt.”
Aphrodite lặng người nhìn anh. Đây có lẽ là một quyền năng khác, một quyền năng không phải ai cũng có được.
“Tán gẫu thế đủ rồi. Thật ra nàng đến đây có việc gì?”
Aphrodite cảm thấy bối rối và có chút tức giận. Chưa từng có một người đàn ông hay một vị thần nào dám to gan ra lệnh bảo nàng ngậm miệng. Mọi sự kết giao với anh giờ đây đã bị nỗi tức giận xâm chiếm. Nàng chưa bao giờ ghét bỏ anh như bây giờ.
“Vì thứ này,” Nàng thẳng thừng nói, đoạn chỉ vào Sợi Thắt Lưng Mầu Nhiệm đang quấn trên eo. Đó là một chiếc thắt lưng được tạo ra bởi phép thuật đặc biệt, bất kỳ ai dù là đàn ông, phụ nữ, Nam thần hay Nữ thần đều bị nó mê hoặc ngay khi nhìn vào.
“Hừm…” Hephaestus cau mày, cũng giống những thứ mà anh đang mày mò ban nãy, lại là một chế phẩm khác.
“Lễ vật mà anh ban tặng tôi. Tôi đến đây vì nó.”
Ánh mắt Hephaestus thoáng nhìn Aphrodite rồi dừng lại ở chiếc thắt lưng ma thuật. Nàng nhận ra, đúng như mình nghĩ, sợi thắt lưng không có tác dụng với người đã tạo ra nó. Đôi mày chậm rãi nhướn lên kia đã đủ chứng minh điều đó.
“Tôi đến để cảm ơn và đáp trả lại món lễ vật,” Aphrodite đáp.
“Nàng không cần làm như thế.”
“Tại sao chứ?”
Hephaestus thở dài bực tức. “Thật chẳng phải phép chút nào nếu một người đàn ông tặng lễ vật cho hôn thê của mình và hy vọng sẽ được đáp trả.”
Aphrodite thở dài thườn thượt, nàng chuẩn bị phản bác nhưng lại bị nụ cười nhẹ nhàng của anh làm khựng lại, như thể anh đã đọc được suy nghĩ của nàng. Phải chăng nàng đã nhầm khi nghĩ rằng anh không thể biết được nội tâm của mình.
“Chỉ cần nàng thích là đủ rồi” anh thì thầm.
“Nhưng tôi không thể nhận một món quà vĩ đại như thế này,” Aphrodite cương quyết.
“Nàng có thể không ngần ngại nhận lễ vật từ các vị thần khác, tại sao lại không thể nhận của tôi?”
Aphrodite giận run. Nàng chẳng biết làm gì cả.
“Tôi không ngờ khả năng hùng biện của anh lại tốt đến thế đấy.” Aphrodite đành đầu hàng, nhận về thất bại ê chề.
“Tôi là người kiệm lời,” anh nói.
“Tôi đoán là anh cũng chưa bộc lộ hết con người thật của mình, nhỉ?”
“Ừ,” Hephaestus điềm tĩnh đáp. Nàng nhận thấy khí chất mộc mạc của anh thật dễ chịu, khác xa với sự ganh đua và vẻ cao thượng đặc trưng của xứ sở Olympus. Chà, cũng đến lúc nên rời đi rồi, nhưng thật kỳ lạ, nàng lại chẳng muốn chút nào. Aphrodite chăm chú quan sát vị hôn phu của mình, ao ước muốn biết nhiều hơn về người đàn ông khó hiểu này. Nàng nhận ra bản thân mình muốn khám phá tất cả những bí mật thầm kín nhất của anh, muốn được trông thấy anh bối rối và xấu hổ, muốn kéo anh ra khỏi lớp vỏ bọc trầm tĩnh.
“Hừm. Anh đang che giấu điều gì vậy, Hephaestus?” nàng hỏi.
“Tôi là một cuốn sách mở, không có điều gì giấu giếm cả. Chỉ là tôi không biểu lộ tất cả ra thôi. Nó khác nhau mà,” anh thờ ơ đáp lại.
“Thế hãy cho tôi biết về điều mà anh ‘không biểu lộ’ đi,” nàng tiếp lời, vẫn không chịu bỏ cuộc. Nàng đã nghĩ ra một cách có thể khiến anh thể hiện bản thân mình nhiều hơn, nhưng suy tính đó có phần hơi mạo hiểm. Thần linh rất hiếm khi mưu toan việc gì, nhưng với tính khí bốc đồng của mình, nàng ngại gì chẳng thử. Dù sao thì, sống mà không có chút mạo hiểm thì đâu phải là cuộc sống?
“Cùng chơi một trò chơi nhé. Hãy thề với dòng sông Styx sẽ tiết lộ những bí mật thầm kín nhất của chúng ta.”
Thề thốt với dòng sông Styx quả là một ý kiến tồi tệ. Tất cả những người làm thế đều sẽ bị ràng buộc với chính lời thề của mình, bất kỳ sự sai lệch nào cũng đều phải trả giá đắt. Ngay cả Vị thẩm phán Rhadamtus, hay thậm chí cả Thần Hades, cũng không đáng sợ bằng.
Nghĩ đến những rủi ro có thể xảy ra, thành ra chẳng vị nào dám thực hiện.
Phản ứng thờ ơ của Hephaestus vì thế không khiến nàng ngạc nhiên.
“Nàng đang làm gì vậy?” anh hỏi.
Tuy nhiên, Aphrodite vẫn không chịu khuất phục. Nàng đã quyết tâm sẽ nhìn thấu người đàn ông này và khám phá tất cả những bí mật mà anh ta giấu kín.