Quyết Định Của Nữ Thần Aphrodite - Chapter 13 - Lời nguyện thề với dòng sông Styx
Lời nguyện thề với dòng sông Styx
“Tôi vừa nói đấy thôi. Đây là một trò chơi hỏi đáp, mỗi người được phép hỏi ba câu. Anh thấy sao? Chúng ta phải thề sẽ trả lời trung thực.”
“Là thế này, nếu có bất cứ điều gì khiến tôi băn khoăn, tôi sẽ hỏi nàng. Nàng cũng có thể làm điều tương tự, đâu cần phải thề thốt làm gì,” anh thản nhiên đáp lại.
“Ừ thì, có thể làm thế. Nhưng nhỡ tôi nói dối thì sao? Tôi khéo nói dối lắm, anh biết mà.”
Trớ trêu thay, lời biện hộ này lại chính là một lời nói dối. Aphrodite rất hiếm khi dối lừa người khác, vì chẳng mấy khi nàng phải làm như vậy. Nhưng lại không chắc liệu lời nói dối vừa rồi sẽ đánh lừa được anh. Nàng cố tỏ ra điềm tĩnh và thả lỏng cơ thể. Nàng né tránh ánh mắt của anh, hi vọng mọi chuyện sẽ trót lọt. Thế mà, cuối cùng Aphrodite vẫn cố gắng quay sang nhoẻn miệng cười.
“Vậy nàng cũng sẽ thề với dòng sông Styx?” giọng anh có chút trầm xuống.
“Tất nhiên rồi. Chúng ta phải cùng thề chứ,” nàng đáp lại, cố gắng làm ra vẻ lãnh đạm.
“Tôi sẽ không lừa dối nàng cho dù phải có thề thốt hay không, nàng có thể tin tưởng ở tôi. Nhưng, nếu chúng ta cùng thề với dòng Styx, cả hai sẽ phải thành thật. Nàng hiểu rõ chứ?”
“Hừ, cho dù có thề đi chăng nữa, có thể mọi thứ tôi biết về anh đều là giả dối. Tôi có giấu diếm gì đâu, như anh hùng hồn tuyên bố ấy, tôi đây chính là một cuốn sách mở,” nàng giễu cợt.
Hephaestus dụi mắt rồi mệt mỏi thở hắt ra. Rốt cuộc, anh cũng đáp lại, “Thôi được.”
Thánh địa của Hephaestus, đúng hơn thì trông như một hang ổ, không tô điểm màu sắc gì cả. Nó tách biệt so với vẻ xa hoa lộng lẫy vốn có của xứ sở Olympus. Những bức tường đá xám xịt, cách trang trí nội thất đơn điệu, thậm chí chẳng cố thể hiện ra một chút vẻ hoành tráng, như những vị khác vẫn thường làm để phô trương vị thế của họ. Không khí hiu quạnh bao trùm lấy dinh thự, không gian không có bất kỳ vật trang trí nào.
“Nơi này trông thật nhàm chán,” Aphrodite bình phẩm.
Nàng đang định sửa chữa sai lầm sau khi nhận ra lời bình phẩm vừa rồi hết sức khiếm nhã, nhưng Hephaestus lại thản nhiên như không có gì, vẫn điềm đạm mời nàng ngồi.
“Tôi không thích bày bừa, chúng cản trở công việc của tôi,” anh nói.
“Nhưng ít ra anh cũng có thể bày trí một chậu cây cảnh hay vài tấm rèm mà,” nàng nói trong khi quan sát không gian rộng rãi của căn phòng, nơi có thể bày biện vài thứ gì đó, không, bất cứ thứ gì!
“Tôi không có thời gian và cũng không có khiếu trang trí,” anh buồn bã đáp lại.
Aphrodite bật cười. “Tính ra anh khéo nói dối thật,” nàng chế giễu anh.
“Tôi nói thật đấy,” anh đáp lại. “Chà, nhưng anh xem ra chính là bậc thầy trong nghề thủ công còn gì. Chưa kể, mọi người còn xem anh là nhà chế tác tài ba nhất trên đỉnh Olympus, không chê vào đâu được!”
“Kỹ năng của tôi là về công dụng của các món đồ. Còn về mặt thẩm mỹ thì tôi vẫn còn non kém lắm.”
“Tôi không nghĩ vậy đâu,” nàng nói, đoạn đặt tay lên chiếc thắt lưng, đáp lại ánh nhìn bối rối của Hephaestus. “Người có thể chế tạo ra một tuyệt tác như Sợi Thắt Lưng Mầu Nhiệm đây thì không thể tự nhận là kẻ không biết gì về thẩm mỹ.
“Tôi tạo ra sợi thắt lưng trước tiên là muốn nó phát huy sức mạnh. Vẻ ngoài của nó thì tôi không chú trọng lắm. Chỉ là ngẫu hứng thôi, tôi đã nghĩ có khi nó sẽ không hợp với nàng,” anh bẽn lẽn.
“Và anh mong rằng tôi sẽ tin?” Aphrodite hỏi, đôi mày nàng cau lại.
“Sẽ rất vui nếu nàng tin lời tôi,” anh đáp, khuôn mặt hiện lên nụ cười buồn bã.
Aphrodite nhìn Hephaestus với vẻ bối rối, nhưng lại chẳng phát hiện được sự dối trá nào trong lời anh nói. Anh thực sự cho rằng bản thân không có khiếu thẩm mỹ hay chút thiên hướng gì về cái đẹp. Thật khó tin khi một vị thần, thậm chí là một vị thần tối cao sống trên đỉnh Olympus lại có thể dễ dàng bày tỏ những gì anh ta cho là khuyết điểm của bản thân và thừa nhận điều đó.
Aphrodite đăm chiêu một lúc rồi cất lời, “Tôi thật sự rất tò mò.”
“Vì điều gì?” anh hỏi.
“Tôi sẽ hỏi anh ngay đây. Bắt đầu thôi.”
Cả hai người cùng nguyện thề với dòng sông Styx sẽ trả lời ba câu hỏi của đối phương một cách thành thật. Ngay sau đó, trò chơi bắt đầu. Aphrodite đã nóng lòng chờ cơ hội muốn khám phá những bí mật của người đàn ông to lớn, vạm vỡ này.
“Tôi hỏi trước nhé?” Aphrodite thích thú mở đầu.
“Nếu nàng muốn,” anh đồng tình.
“Hay thôi, anh hỏi trước đi” Aphrodite hào phóng đề nghị, nói đoạn nhếch mép lên cười.
“…..”
“Ôi, thôi nào. Anh không tò mò sao? Không mất nhiều thời gian đâu mà!” Aphrodite cố tình làm thế để khiến anh bối rối, hòng kéo anh khỏi vỏ bọc điềm tĩnh thường ngày, nàng chỉ muốn nhìn thấy anh bối rối thôi, dù chỉ là một chút! Trông thấy anh khoan thai xoa sống mũi, xem ra nàng đã dễ dàng đạt được mục đích của mình rồi.
Đó những gì mà nàng Aphrodite nghĩ, nhưng thật tiếc cho nàng vì những ý nghĩ ấy còn lâu mới đúng!