Quyết Định Của Nữ Thần Aphrodite - Chapter 14 - Màn kịch của Thần Zeus
Màn kịch của Thần Zeus
“Giá mà tôi có thể từ chối, mà thôi, được rồi… tôi sẽ hỏi trước,” Hephaestus đáp lại.
“Tùy anh thôi,” Aphrodite nói.
“Tại sao nàng lại chấp thuận cuộc hôn nhân này?” anh hỏi.
Aphrodite giờ đây đã dần quen với bản tính thật thà của Hephaestus. Thế nên, nàng không mấy ngạc nhiên khi phải mở đầu bằng một câu hỏi khó.
“Sao hả?”
“Lý do khiến nàng đồng ý kết hôn ấy.”
“Thần Zeus ép tôi phải làm vậy,” Aphrodite thở dài.
Nàng cố tỏ ra hời hợt, hi vọng câu trả lời đã đủ khiến anh hài lòng. Dù thế nào, đó cũng là sự thật. Nhưng Hephaestus không dễ dàng tin vào lời giải thích đó. Anh ta lắc đầu, rồi bằng một tông giọng trầm, anh nói, “Cơ bản là Thần Zeus chỉ muốn nàng kết hôn với một người bằng vai phải lứa.”
“Thì đúng vậy, và anh là người được chỉ định.”
“Nếu từ chối, nàng vẫn có thể lựa chọn các ứng viên khác.”
Aphrodite cau mày. ‘Rốt cuộc thì anh muốn tôi phải trả lời như thế nào đây?’ nàng thầm nghĩ, ‘tôi đồng ý vì tôi thích anh, hay tại anh là người tốt nhất trong bảy vị đó?’ Tiếng thở dài hắt ra từ đôi môi. Nàng quyết định nói ra toàn bộ.
“Anh đâu được lựa chọn mỗi khi Thần Zeus yêu cầu anh làm điều gì, thế nên sao tôi có thể từ chối được.”
Aphrodite bắt gặp biểu hiện lạ lùng của Hephaestus, nhưng lại không phải là sự thất vọng, có lẽ anh ta đang do dự và lo lắng. Ngày hôm nay chắc sẽ kéo dài mãi với những bất ngờ không ai mong như thế này.
Lúc này anh vẫn ngậm chặt môi và giữ lặng. Sự im lặng chết tiệt đó như thể sẽ kéo dài mãi mãi mất thôi! Nhưng anh đã kịp thốt lên trước khi Aphrodite phải cất lời, “Thần Zeus tự gọi mình là người mai mối.”
“Ừ, thế thì sao?” nàng bối rối đáp lại.
“Ừ thì, tôi sẽ chẳng tự nhận là một người mai mối nếu ý định của tôi chỉ là buộc nàng phải kết hôn với một người nào đó. Ông ấy thích trêu đùa người khác, vui sướng chứng kiến mọi thứ diễn ra theo kế hoạch mà ông đã định sẵn, nhưng lại ghét bị đem ra thách thức trên danh nghĩa là một vị Vua,” Hephaestus nhìn nàng nói.
Aphrodite bối rối, phải mất một lúc mới có thể hiểu được những lời nói của anh. Có thể rõ ràng nhận thấy những mưu mẹo của ông ta. Zeus quả thật đã vào vai một người mai mối, thúc giục Aphrodite tham gia vào vở kịch của mình. Sau đó, Zeus khiến cho cuộc mai mối như thể đã được quyết định sau cả khoảng thời gian dài xem xét, cuối cùng thì lựa chọn Hephaestus làm chú rể. Chỉ là một màn kịch, không có vị hôn phu nào khác, chỉ có một lựa chọn mà thôi. Điều đó nghĩa là…
“Tôi đã bị lừa!” nàng giận dữ hét lên, “Thần Zeus chưa từng có ý định xem xét hay chọn lựa bất kỳ một ai khác!”
Aphrodite cảm thấy thà bị ép kết hôn còn tốt hơn là bị lừa gạt, mặc dù cả hai việc đó đều thật man rợ và ghê tởm. Nhưng cuối cùng, buộc phải kết hôn để giải cứu xứ sở Olympus khỏi sự diệt vong vẫn tốt hơn rất nhiều so với việc bị lừa dối vì nghĩ rằng chính bản thân đã tự nguyện chấp thuận, mộng tưởng sẽ có cơ hội được kén chọn vị hôn phu của đời mình. Ôi, nàng thật ngu xuẩn!
Aphrodite đã rất tức giận và toan trút cơn thịnh nộ của mình bằng một lời nguyền rủa kinh thiên động địa dành cho Thần Zeus. Dù cho có gây nên sự diệt vong hay ngày Tận thế, nàng cũng không màng. Nàng sẽ chấm dứt thế giới đẫm mẫu này! Nhưng Hephaestus đã cất tiếng, anh gọi tên nàng. “Aphrodite, tôi cũng đã đoán là nàng không hay biết chuyện này. Thật xin lỗi.” Chà, bây giờ có lẽ đã đến lượt nàng giữ im lặng? Dù sao thì nàng cũng đâu biết phải đáp lại những lời đó như thế nào?
“Chúng ta vẫn nên tiếp tục chứ. Vậy, lời đáp cho câu hỏi đầu tiên là: do Đức Vua lừa gạt. Điều này đâu có gì là không thể khi chúng ta đều biết rõ về Thần Zeus,” anh thở dài.
Aphrodite liếc nhìn Hephaestus, nhưng nàng nghĩ tốt hơn là không nên nói gì khi nỗi tức giận trong nàng đang sôi sục. Khuôn mặt Hephaestus hiện lên vẻ đau buồn. Nhưng không phải để chế nhạo nàng. Cách anh nhìn nàng, cứ như thể anh cũng bị tổn thương vì chiêu trò lường gạt của Zeus vậy.
Nàng muốn nổi cơn cuồng nộ, bỏ đi tìm thần Zeus và trách mắng ông ta vì tất cả mọi chuyện, nhưng rốt cuộc lại do dự khi nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của anh. Nàng chưa từng an ủi người khác, chưa một ai. Thậm chí nàng còn chẳng cố trấn an chính bản thân mình. Nhưng trong khoảnh khắc này, nàng đã muốn nói ra điều gì đó.
“Này, Hephaestus…” Vừa mở lời thì đã Hephaestus chen ngang, anh ta lúc này đang né tránh ánh mắt của nàng.
“Tôi sẽ hỏi nàng câu thứ hai,” anh nói.
“Anh nghiêm túc đấy à?” Aphrodite kinh ngạc hỏi. Thậm chí nỗi căm thù Thần Zeus chưa kịp dịu xuống!
“Mỗi chúng ta được phép hỏi ba câu. Tôi vẫn còn hai câu mà,” anh bình thản đáp, “và câu hỏi thứ hai của tôi cũng liên quan đến câu thứ nhất.”
Nỗi đau buồn trên khuôn mặt anh vừa mới đây đã tan biến đâu mất. Trông anh như chưa từng thể hiện cảm xúc ấy vậy. Ngay lúc này, vẻ mặt đó trông rất nghiêm túc, như thể điều tiếp theo đây rất là quan trọng.
“Tiếp tục đi,” Aphrodite đáp lại, bỗng cảm thấy bồn chồn.
“Khi đã biết hết sự thật, nàng có muốn hủy bỏ hôn ước không?” Hephaestus mở lời, thốt ra câu hỏi chí mạng ấy một cách nhẹ tênh.
“Khoan đã, gì cơ?” Aphrodite hỏi lại, nàng không tin vào tai mình nữa rồi.
“Ý tôi là, nàng có muốn quên hết và vờ như cuộc hôn nhân giữa chúng ta chưa từng được ấn định?” Hephaestus lặp lại câu hỏi, chậm rãi giải thích từng chữ một như đang nói với một đứa trẻ.
“Tất nhiên tôi hiểu ý anh là gì, tên ngốc ạ!” Aphrodite hét lên.
“Vậy thì tốt quá,” Hephaestus nở một nụ cười tự mãn, “Chỉ cần nàng nói ‘có’, tôi sẽ lập tức hủy bỏ hôn ước, không yêu cầu gì thêm.”
Nhiều lúc nàng chỉ muốn tát thật mạnh vào điệu bộ của anh và thụi một cú đấm trời giáng vào vẻ mặt trơ tráo đó. Aphrodite sôi máu, nàng đã dần cảm nhận được sự kinh tởm của trò chơi này; nó hoàn toàn chẳng giống như dự tính ban đầu của nàng. Cảm giác choáng váng đã đến thật rồi.