Quyết Định Của Nữ Thần Aphrodite - Chapter 15 - Điều kỳ lạ nhất
Điều kỳ lạ nhất
“Câu hỏi rất đơn giản,” Hephaestus nói.
“Tôi biết điều đó!” Aphrodite gắt lên.
“Nàng có thể trả lời là ‘có’, cũng có thể nói ‘không’, tùy thuộc vào điều nàng thực sự muốn.”
“Tôi biết rõ thưa Quý ngài Minh bạch, tôi đã thề với dòng sông Styx rồi. Anh cho tôi một chút thời gian suy nghĩ đi, được chứ?”
Sự nghiêm túc của anh cùng với vẻ mặt lúc nào cũng điềm tĩnh đó khiến cho nàng bối rối. Quyết định cả đời của hai người họ đã bị phô bày như thế cờ của một tên ngốc nào đó, đủ biết Thần Zeus đã chơi họ một vố lớn cỡ nào. ‘Thế quái nào mà anh lại có thể bình tĩnh như vậy được?’ Nàng lắc đầu và bật cười, thật là vô lý, sau đó nàng lại cau có hỏi anh, “Anh đâu có muốn kết hôn, đúng không? Thế nên anh mới bắt bẻ câu trả lời của tôi?”
Khi Hephaestus quay sang nhìn thẳng vào nàng, phản chiếu trong đôi mắt màu xám của anh là hình ảnh Nữ thần Tình yêu và Sắc đẹp đang giận dữ đứng trước mặt. Nhưng Vị thần Thợ rèn vẫn toát ra một vẻ điềm tĩnh lạ thường mà trước đây nàng chưa từng thấy.
“Đây có phải là câu hỏi đầu tiên của nàng?”
Aphrodite chết lặng, chẳng biết phải đáp lại anh như thế nào. Nàng không định bắt đầu lượt chơi của mình với câu hỏi đó. Ồ, được thôi…
“Nếu nó không nằm trong ba câu hỏi, tôi sẽ từ chối trả lời,” anh nói.
“Này, mơ đi nhé!” nàng thốt lên.
“Vậy có lẽ tôi phải nói dối thôi,” anh đáp, nụ cười nhếch mép thật khiến người ta khó chịu.
“Từ khi nào mà anh trở thành Vị thần Trung thực thế,” Aphrodite đảo mắt nhìn anh. Lời mỉa mai đó, anh bỏ ngoài tai, thay vào đó anh tiếp tục lặp lại câu hỏi của mình và quay sang nhìn nàng.
“Nàng có muốn hủy bỏ hôn ước không?” anh cất lời.
Aphrodite trầm ngâm hồi lâu. Nghĩ đến màn kịch của Zeus, nàng chỉ thấy mệt mỏi, mệt mỏi với tất cả những trò bịp bợm đã trói buộc nàng vào cuộc hôn nhân này. Nàng có thể bảo ‘có’ và hôn ước xem như được xóa bỏ vĩnh viễn. Chẳng mất gì cả. Nhưng, có thật sự là không mất gì? Sao nàng chẳng thể thốt ra câu trả lời. Vâng, nhờ ơn của lời nguyện thề chết tiệt kia! Nàng làm sao có thể nói những điều không đúng sự thật.
‘Mình có thực sự muốn hủy bỏ nó không?’ Aphrodite thầm nghĩ, mặt đối mặt với Hephaestus. Có thể thấy rõ anh ta đang đợi câu trả lời, một cách rất chăm chú. Nhưng nàng lại không biết trong thâm tâm anh thực sự đang nghĩ gì.
‘Sao anh ta có thể giữ vẻ mặt bình thản quái quỷ đó?’ nàng tự hỏi.
Không thể hiểu nổi người đàn ông này. Liệu anh ta sẽ thực sự hủy bỏ hôn ước chỉ với một câu nói? Chúa biết rõ rằng tất cả thần dân Olympus đều muốn nên duyên với Nữ thần Tình yêu và Sắc đẹp. Bọn họ đều muốn có được nàng. Và một người đàn ông biết chắc nàng sẽ ở bên mình bất kể chuyện gì đi chăng nữa, lại đang cho Nữ thần ấy một cơ hội để ra đi.
Trong đầu Aphrodite lúc này là một mớ hỗn độn. ‘Liệu anh ta có vui vẻ chấp nhận nếu mình trả lời là không? Chúng ta có nên chống đối lại Thần Zeus và kết thúc toàn bộ chuyện này? Anh sẽ thực sự hài lòng nếu Zeus đồng ý cho hủy bỏ? Và anh sau đó sẽ bỏ đi mà không thèm liếc nhìn lấy tôi?’
Aphrodite thở dài mệt nhọc. Lúc này, nàng cảm thấy hoàn toàn cô độc. Thứ hiện hữu duy nhất trong thâm tâm nàng chính là nỗi đau buồn mà Thần Zeus và cả xứ sở Olympus đã đem đến. Sự cô đơn và lường gạt là tất cả những gì nàng có thể nhận lại. Nỗi đau buồn trào dâng đó duy chỉ có một người có thể thấu hiểu, đó chính là người đang ở ngay đây, trước mặt nàng, ngay bây giờ. Ngay trong khoảnh khắc nghĩ về điều đó, Aphrodite đưa tay túm lấy cổ áo Hephaestus. Đôi mắt Hephaestus mở to, anh nhìn nàng với vẻ ngạc nhiên tột độ.
“Nữ thần Aphrodite?” anh cất tiếng gọi.
“Không đâu,” Aphrodite thốt lên, “Tôi không muốn hủy bỏ hôn ước.” Nàng nhìn anh, cố gắng tìm kiếm một chút phản ứng hay cảm xúc hiện lên trên khuôn mặt.
“Nàng biết rõ điều đó nghĩa là gì? Chính nàng đã nói mình thật sự cảm thấy ghê tởm vì bị lừa gạt—”
“Tôi sẽ không hủy bỏ! Tai anh có vấn đề à?” Aphrodite chế giễu anh.
“Không, tôi chỉ đang xác nhận lại,” anh đáp, anh nhìn nàng bằng vẻ dịu dàng lạ thường.
Càng phải lặp lại câu trả lời của mình, nàng càng cảm thấy tức giận. Thật bất ngờ; nàng giận chính bản thân mình. Làm sao nàng vẫn chọn ở lại khi biết rõ cuộc hôn nhân này chỉ là kết quả của màn kịch do Thần Zeus dựng lên? Nàng chỉ biết trút nỗi tức giận ấy lên người đàn ông trước mặt.
Cổ áo anh bị kéo một cách mạnh bạo. Nàng đã gần như ngã khuỵu vì bị chính nỗi giận và tất cả mớ cảm xúc hỗn độn đó làm cho choáng váng. Hephaestus đỡ lấy bờ vai nàng, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống ghế, nàng nhẹ tựa lông hồng.
“Hãy cẩn thận,” anh nói bằng chất giọng trầm khàn.
Giọng điệu anh đầy trách móc, chỉ vậy cũng đủ khiến cho nàng cảm thấy lúng túng. Anh thở dài thượt thượt rồi rút tay về. Lúc này nàng vẫn bám lấy anh, thứ cảm giác lạ lùng này khiến nàng cảm thấy bất ngờ. Là một Nữ thần của Tình yêu và Sắc đẹp; kiểm soát cảm xúc vẫn luôn là sở trường của nàng! Người khác sẽ vì nàng mà cảm thấy bồi hồi. Nhưng tự bản thân Nữ thần lại cảm thấy xao xuyến thì đúng là một chuyện lạ! Nàng bối rối và có chút lo sợ khi cảm nhận được điều đó. Đây có phải là cảm giác của những kẻ si mê, hay chính là cảm giác khi họ chìm đắm trong tình yêu?
Hephaestus đằng hắng một tiếng. Hừm, tình huống này thật khiến người ta ngượng nghịu làm sao! Nàng đứng phắt dậy, ánh mắt hướng về anh. Cơn chóng mặt và buồn nôn lúc này đã qua đi. Nàng thấy mình lúc nào cũng phải dựa dẫm khi ở gần anh.
“Tôi biết là nàng có thể không vui. Tôi xin lỗi. Nhưng tôi vẫn sẽ hỏi câu hỏi cuối cùng,” anh nói.
Aphrodite thở dài.
“Nếu nàng không muốn hủy bỏ hôn ước—” anh cất lời.
Aphrodite bực tức ngắt lời anh, “Anh muốn tôi phải lặp lại câu trả lời bao nhiêu lần nữa?”
“Đây sẽ là lần cuối” anh tiếp.
“Tôi đã nói rõ rồi, đây sẽ là lần cuối. Tôi sẽ không hủy bỏ hôn ước của chúng ta. Hài lòng rồi chứ?” nàng nói với vẻ mặt khó chịu, “Tiếp tục với câu hỏi thứ ba đi.”
Anh có vẻ lúng túng khi đưa ra câu hỏi cuối cùng. Như thể anh đang né tránh nó. Nhưng đã thề thì phải giữ trọn lời thề, nhất định phải hỏi đủ ba câu. Hoặc anh sẽ liều mình để hỏi, hoặc anh sẽ phải từ bỏ cơ hội đưa ra câu hỏi cuối này.
Hephaestus dường như đã quyết định được. Anh nói với vẻ mặt hết sức nghiêm túc, “Được rồi, đây là câu hỏi cuối cùng của tôi.”
Hephaestus đứng thẳng người, nhìn thẳng vào mắt nàng và cất tiếng, “Nàng sẽ lấy tôi chứ, Nữ thần Aphrodite?”
Thực chất đây đâu phải là một câu hỏi. Cuộc hôn nhân của họ đã được chính tay Đức Vua ấn định. Cho dù họ có hài lòng hay không, mọi thứ vẫn sẽ được diễn ra. Nhưng cả hai người họ đều biết việc này hoàn toàn khác, vì đây chính xác là lời cầu hôn xuất phát từ sự chân thành. Không dối trá, không lừa gạt.
Aphrodite nhìn thẳng vào đôi mắt xám của anh, nàng biết chắc gương mặt của mình đang đỏ bừng lên, thật xấu hổ! Ngày hôm nay, hết việc lạ lùng này lại kéo đến sự kỳ bí khác, nhưng ngay tại thời khắc này, đây chính là điều kỳ lạ nhất. Nàng nhận ra đây mới đích thực là điều mà nàng vẫn luôn mong đợi, một câu hỏi đủ tôn trọng, cho phép nàng đưa ra quyết định của riêng mình.
“Em đồng ý,” nàng đáp lại, vứt bỏ toàn bộ những hoài nghi và lo lắng vẫn luôn chất chứa trong lòng.
Nàng có thể thấy rõ niềm vui sướng và nhẹ nhõm trên khuôn mặt mà anh đang cố gắng che đậy. Lúc này, nàng biết mình không cần phải lo lắng về lời nguyện thề kia nữa, vì nàng nhận ra mình đã trả lời tất cả câu hỏi một cách trung thực nhất, bằng cả trái tim của mình. Vẫn còn ba câu hỏi để nàng có thể khám phá con người anh. Nhưng trong khoảnh khắc, tất cả mọi thứ chẳng còn quan trọng nữa. Nàng thật sự vui mừng, ước chi thời gian có thể ngưng đọng, để nàng có thể giữ trọn khoảnh khắc này, mãi mãi.