Quyết Định Của Nữ Thần Aphrodite - Chapter 16 - Ngày cưới
Ngày cưới
Hôn lễ mà tất cả thần dân xứ Olympus mong đợi cuối cùng cũng đã đến.
Sự huyên náo đã bao trùm lấy dinh thự của nàng Aphrodite từ tờ mờ sáng, từ khi Nữ thần Bình minh Eos bắt đầu mang những ngọn đèn sao mai rời khỏi rìa đại dương và thong dong lên bầu trời. Có rất nhiều nữ thần và tiên nữ đến giúp nàng sửa soạn.
Artemis cũng đến từ sớm, cô rắc lên ánh sáng từ mặt trăng và những ngôi sao. Nhờ vậy, làn da của Aphrodite lấp lánh hệt như ánh trăng và bầu trời sao đêm chói lọi. Sau đó, Nữ thần Demeter cũng đến, cô rải xuống mặt đất một hương thơm ngào ngạt từ hàng ngàn loài hoa, để mỗi khi Aphrodite chạm chân xuống, mặt đất sẽ tỏa ra mùi hương ngọt ngào của những bông hồng tươi thắm.
Về Nữ thần Athena, cô đã đích thân chuẩn bị váy cưới cho nàng Aphrodite. Chiếc váy vừa vặn ôm lấy cơ thể nàng, làm nổi bật lên những đường cong tuyệt mỹ. Aphrodite nhìn ngắm mình trong gương, nàng cười rồi nói với Athena, “Thật ra tôi vẫn luôn chuẩn bị lễ phục trước rồi!”
“Đây là lần đầu cô mặc ‘y phục’ mới phải.”
“Sao cô lại nói thế. Lúc nào tôi cũng che chắn cẩn thận mà. Ý cô là sao?”
“Vâng, tất nhiên rồi.”
Athena đang ám chỉ sự việc xảy ra ở hòn đảo Cyprus vào ngày đầu tiên Aphrodite xuất hiện trong hình hài một Nữ thần. Trong các vị thần trên đỉnh Olympus, Athena là người đã gặp nàng đầu tiên. Aphrodite lúc đó vừa ngoi lên từ đại dương, không một mảnh vải che thân, Athena đã cởi tấm áo choàng và che chắn cho nàng trước khi cả hai người họ cùng đến gặp những vị thần khác.
“Athena, tôi chỉ muốn nói là: cảm ơn cô vì tất cả.”
“Nói những lời này bây giờ có phải sớm quá không.”
“Tốt hơn là nên làm khi còn có thể.”
“Ừ, hệt như cách cô vẫn luôn làm vậy.” Athena bật cười.
Nàng nhìn Athena qua tấm gương. Thật ra cũng chẳng có gì đáng nói, nhưng Aphrodite đã thật sự may mắn khi người đầu tiên nàng gặp ở hòn đảo Cyprus là Athena.
Mọi vật đều cần được đánh giá bằng trí tuệ thì mới được công nhận, cái đẹp cũng vậy.
Những kẻ thiếu trí tuệ thường loay hoay trước cái đẹp— thế nên, tốt hơn hết là họ đừng chạm vào. Chỉ đến bây giờ Aphrodite mới thực sự nhận ra. Những kẻ đó luôn khao khát được thỏa mãn ham muốn của mình, và nếu không được đáp ứng, bọn họ sẽ thà phá hủy nó hoặc sẽ tỏ vẻ khinh miệt những thứ khiến họ say mê.
Những suy nghĩ về Hephaestus, nói đúng hơn là những câu hỏi mà anh ta đưa ra, chúng dường như đang giày vò tâm trí nàng.
“Sao thế, Aphrodite?” Athena hỏi.
“Sao cơ?”
“Sắc mặt của cô trông không được tốt lắm.”
Lời nhận xét đó hoàn toàn chính xác. Quả thực, có điều không ổn. Vấn đề đau đầu đó vẫn luôn lẩn quẩn quanh đây! Kể từ hôm nàng đến tìm Hephaestus, những cơn ác mộng cứ thế liên tục kéo đến quấy rầy nàng. Nhưng mỗi khi tỉnh giấc, toàn bộ ký ức đó sẽ tan biến, duy chỉ còn lại những điều tươi đẹp. Aphrodite ngờ vực liệu những ký ức đó đã từng xảy ra trong quá khứ trước đây.
Trong mơ, nàng thấy mình mang hình hài của một thiếu nữ.
Có vẻ giống như thời điểm nàng trôi dạt trên đại dương bao la trước khi đến đảo Cyprus, hoặc cũng có thể là trước khi năng lực thần thánh của nàng thức tỉnh. Đó là khoảng thời gian mà hầu như các vị thần khác không hề hay biết.
Cũng có thể nó xảy ra ở bất kỳ thời điểm nào. Theo Aphrodite nhận thấy, tính khí của nàng lúc đó không được dễ chịu như bây giờ. Trong những giấc mơ, nàng rất dễ bị kích động, nàng không thể tự mình xoa dịu cơn giận và mặt biển những lúc đó sẽ nổi bão to, như được kết nối với nàng vậy. Sự xuất hiện của nàng trở thành thảm kịch cho bất kỳ loài sinh vật biển và tàu thuyền nào không may đi ngang qua.
‘Ngươi đang ở nơi quái quỷ nào thế?’
Thiếu nữ Aphrodite đã luôn lo lắng kiếm tìm điều gì đó, đến tận bây giờ nàng vẫn không thể nghĩ ra. Vì chính bản thân nàng trong quá khứ đã thất bại hết lần này đến lần khác.
Nàng đã chu du khắp đại dương để đuổi theo một thứ, lùng sục trên khắp những hòn đảo mà nàng ghé qua, nhưng kết quả lần nào cũng thế: nàng không thể tìm được. Những nỗ lực và thất bại cứ thế lặp lại, không ngừng nghỉ. Cuộc tìm kiếm đó vẫn tiếp tục, vì một lý do nào đó.
Nhưng nàng không thể tìm được ở những nơi từng đặt chân tới.
‘Ngươi nói là sẽ đợi cơ mà!’
Nàng nhảy dựng lên và òa khóc, chẳng thể kìm chế cơn bực tức thêm nữa. Nàng lao vào những cơn sóng biển và điên cuồng gào thét.
Thứ gì đã khiến nàng tuyệt vọng đến vậy?
Tỉnh dậy sau cơn mơ, gò má nàng ướt đẫm nước mắt, những cảm xúc chua xót đó sẽ đọng lại như một vết hằn, chỉ tan biến đi sau một chốc. Nhưng điều tệ nhất là: cho dù có xâu chuỗi tất cả những hồi tưởng và cảm xúc đó lại, giấc mơ kia vẫn là một bí ẩn.
Nàng tìm đến Morpheus và Pan, những vị thần cai quản giấc mơ để làm sáng tỏ điều kì bí này. Nhưng tất cả đều không có kết quả. Không một ai có thể giải mã nó, họ cũng chẳng nghĩ đến khả năng ai đó dám chơi xỏ những vị thần tối cao trên đỉnh Olympus.
Rốt cuộc, Aphrodite không có được câu trả lời, sau chuyến thăm, nàng dọa sẽ quẳng những vị thần cai quản giấc mơ xuống ngục Tartarus nếu họ dám hó hé nửa lời với bất cứ ai.
Thế là nàng vẫn tiếp tục mơ về giấc mơ đó.
Chưa có được manh mối nào cả. Tất cả những gì Aphrodite biết được là mình đã trôi dạt rất lâu giữa đại dương và mục đích của chuyến đi là một cuộc tìm kiếm. Như thể chúng bị chôn vùi trong bóng tối vậy, những kí ức về cuộc du ngoạn sẽ mãi mãi không bao giờ được giải mã.
“Aphrodite?”
“À, ừ, sao cơ?”
“Thực sự có chuyện không ổn à?”
Thú thật thì xin lời khuyên từ Athena cũng là một ý kiến hay. Nhưng làm điều đó ngay lúc này thật không dễ dàng. Có quá nhiều người ở đây, và hơn hết, hôn lễ cũng sắp được cử hành. Aphrodite lắc đầu, “Không có gì.”
“Thật chứ?” Athena có vẻ không tin lắm, nhưng cũng không vặn hỏi thêm. Đó là lý do mà sự khôn khéo là một đức tính rất đáng khen. Athena nói tiếp, “Tôi sẽ rất vui nếu cô muốn chia sẻ, cứ nói với tôi bất cứ khi nào cô cần giúp.”
“Cảm ơn cô. Tôi biết rồi.”
“Được rồi.”
Đôi môi thắm hồng nở một nụ cười thật tươi khi nàng bắt gặp ánh mắt Athena phản chiếu qua gương. Hai nữ thần hoàn toàn khác biệt, nhưng họ vẫn luôn hòa hợp.
Ngay sau đó, tấm màn được vén lên, họ nghe thấy giọng của Nữ thần Hera vọng vào từ bên ngoài.
“Nữ thần sẵn sàng chưa đây?”
“Đến ngay đây.”
“Buổi lễ sẽ bắt đầu ngay khi cô bước ra.”
Tấm màn lại buông xuống trước khi Aphrodite kịp đáp lại. Hera đã rời đi.
“Ôi trời.”
“Cô sẽ làm được mà. Bà ta làm vậy vì không muốn có bất kỳ sai sót nào thôi.” Athena an ủi Aphrodite, nàng chỉ đành biết cười trừ.
Ngày hôm nay, Hera sẽ đảm nhận vai trò người mẹ, người sẽ nắm tay và dẫn Aphrodite ra lễ đường. Bà sẽ không tham dự với tư cách là mẹ của Hephaestus, mà sẽ đóng vai trò là Nữ hoàng và người bảo hộ cho hạnh phúc gia đình. Nói cách khác, vai trò của Hera trong buổi lễ này cũng giống như bao hôn lễ thông thường khác. Lý do quá rõ ràng rồi: bà không hề xem Hephaestus là con trai.
Khi nghe đến những chuyện sẽ diễn ra trong hôn lễ của mình, Aphrodite cảm thấy khá kỳ lạ, nhưng cũng đành mặc kệ vì nàng chẳng có quyền và lí do gì để lên tiếng. Như những vị thần cùng bậc khác, chỉ cần tôn trọng nhau là có thể cùng chung sống thuận hòa.
Aphrodite chỉ nghĩ có vậy. Phải là một người ngây thơ và biết tự hài lòng thôi.