Quyết Định Của Nữ Thần Aphrodite - Chapter 18 - Vị khách không mời
Vị khách không mời
Thật ngạc nhiên là nàng Aphrodite vẫn giữ trọn phong thái điềm tĩnh, sau khi khoác lên mình bộ y phục sang trọng do Athena thiết kế và uyển chuyển bước đi cả quãng đường dài được tô điểm bằng vàng thỏi, ngọc trai cùng muôn đóa hoa nở rộ và những vì sao lấp lánh. Đáng ra khi trông thấy cảnh tượng trang nhã đó, mọi người đều sẽ hết lời tán dương và khen ngợi, nhưng khi vừa bắt gặp Aphrodite, Nữ thần như mang trên mình cả một bầu trời tuyệt sắc, Hephaestus lại chỉ vỏn vẹn thốt ra một câu chào ngắn gọn.
“Nàng đến đây rồi à?” Không một chút ngưỡng mộ. Aphrodite cũng dửng dưng đáp lại, cố nén đi vẻ mặt cau có, “Vâng, em đã đến rồi.”
Với Aphrodite, những lời tán dương nên được đáp lại một cách tử tế. Thế là, đáp trả Hephaestus, nàng cũng chẳng thốt ra bất kỳ một lời khen ngợi nào dành cho anh chàng đang ăn vặn nhiều lớp xiêm y lịch thiệp, anh thậm chí còn đội một chiếc vương miện màu đen huyền bí, trông mới bảnh bao làm sao!
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa hai người như khiến cho Thần Zeus khoái chí, ông đằng hắng một tiếng. “Được rồi, chúng ta bắt đầu buổi lễ nào,” ông ra hiệu.
Hephaestus đưa cánh tay về phía vị hôn thê, cùng lúc đó, Aphrodite buông bàn tay Hera như thể đang rũ bỏ con rắn độc quấn trên cổ tay mình. Ngay lúc tay nàng đang với đến nắm lấy tay anh, từ đâu bỗng ùa vào một luồng khí lạnh, tưởng chừng như mùa đông vừa kéo đến. Mọi cặp mắt đổ dồn vào hai nhân vật chính của hôn lễ, tất cả đều mở to kinh ngạc. Đấy là ảo ảnh sao? Nhưng cả hai người họ cũng có cảm giác ớn lạnh tương tự.
Ôi trời, đây là sự lạnh giá sao? Lạnh giá ở xứ sở Olympus sao? Tâm trí họ bối rối. Điều này sao có thể? Nhưng đây là thật, nó đang diễn ra ngay tại đây. Đám nữ thần bắt đầu run rẩy, các vị thần tuy có tò mò nhưng cũng lấy làm thích thú trước những luồng hơi mờ ảo thoát ra từ miệng họ.
Chỉ vừa ban nãy, bầu trời không một gợn mây, thoáng chốc đã trở thành tảng băng trắng đục.
“Việc này là sao?”
“Phải đó, vừa nãy vẫn còn trong xanh mà.”
Nỗi lo sợ lẫn vào từng câu chữ trong lời nói của mọi người. Mười hai vị thần tối cao cũng rời khỏi chỗ, vẻ mặt toát lên sự lo ngại. Trong khi những vị hạ thần đang mải loay hoay với thời tiết băng giá bất thường, các vị thần tối cao đã cảm nhận được: có một thế lực nào đó đang kéo đến.
Aphrodite cũng thế. Nàng hướng ánh mắt xa xăm về phía bắc và bắt gặp một vật thể tối đen trông như vết bầm giữa bầu trời, thứ đang ùn ùn kéo đến. Gì kia nhỉ? Thứ đó thậm chí còn hướng thẳng đến nơi này. Họ ngờ ngợ trông thấy hình dạng của nó khi nó lớn dần lên.
Khi Aphrodite đang nheo mắt để cố gắng nhìn được phần nào rõ hơn, bên tai nàng phát ra một tiếng thở dài từ Hephaestus. Anh ta lẩm bẩm, “Cuối cùng cũng đến rồi.”
“Hả? Gì vậy?”
Chỉ có Aphrodite đứng gần anh nên mới nghe được câu nói đó, nhưng khi Hephaestus nói tiếp, đoạn anh nắm lấy tay nàng, tất cả mọi người đều nghe rõ.
“Đó là các Nữ thần Erinyes.”
Nghe những lời này, các vị thần và thánh linh chết lặng.
Các Nữ thần Erinyes!
Xưa kia, khi Cronus thiến Uranos, những giọt máu và tinh khí của Uranos rơi xuống, kết hợp với sức mạnh thần thánh từ Nữ thần Đất Mẹ Gaia, sinh ra ba Nữ thần phục thù. Ba đứa con lần lượt được đặt tên là Tisiphone, Alecto, và Megaera, và họ cũng có quyền cai trị như mọi nữ thần khác. Erinyes là cách gọi khác của những người trừng phạt hung bạo và tàn nhẫn, tượng trưng cho sự báo thù và nguyền rủa. Ngoại hình của họ cũng rùng rợn hệt như uy danh đáng sợ của mình.
Trên đầu họ, rắn độc kết thành chùm và đua nhau ngoe nguẩy, máu tươi lúc nào cũng rỉ ra từ mắt họ, đỏ lòm. Họ có đôi cánh của loài dơi Sakaman, những đôi cánh như được đào lên từ bóng tối. Trông họ tái nhợt, chẳng có chút sức sống, và ẩn dưới lớp da bóng loáng đó, chi chít những những vật như gai nhọn hiện lên khi ánh nắng rọi vào.
Ba nữ thần Erinyes bay xuống và đứng dàn hàng giữa lối đi của lễ đường, phủ lên hôn lễ một bầu không khí tang tóc.
Trước đó, một vài vị thần đã không thể nén lại thêm và đành phải bỏ chạy vì kinh hoàng trước sự xuất hiện của những vị khách không mời. Nhiều vị run lẩy bẩy và vấp ngã, nhưng không một ai dám hó hé chê cười. Ngay cả Zeus cũng mất đi vẻ điềm đạm thường ngày. Ông cất tiếng chào bằng chất giọng vô cùng căng thẳng, “Chào mừng đã đến đây, các Nữ thần Erinyes.”
Một trong ba người họ, không rõ là vị nào, chằm chằm nhìn lấy Zeus. Ông không biết tại sao, nhưng ánh mắt cô ta sắc lạnh như đang trông thấy thứ gì rất ghê tởm. Hai vị còn lại thậm chí cũng hất cằm ra hiệu với nhau, như thể không muốn tiếp tục chứng kiến điều kinh tởm đó thêm.
Erinyes trừng mắt nhìn thần Zeus, bờ môi tím tái của cô ta mấp máy.
[Thần Zeus.]
Thanh âm đó rền vang, nó vọng đi khắp nơi và mang đến cảm giác như một lưỡi dao phóng ra từ bóng tối đen kịt. Ngay cả những vị thần cấp cao cũng không khỏi kinh hoàng, họ run rẩy khi âm thanh nặng trịch đó lùa qua tai. Tệ hơn nữa, một số vị hạ thần đã ngất xỉu vì không sao chịu đựng được nỗi khiếp đảm tàn bạo.