Quyết Định Của Nữ Thần Aphrodite - Chapter 19 - Aphrodite và lời hứa bị quên lãng
Aphrodite và lời hứa bị quên lãng
Trái với tất cả mọi người, Aphrodite không có vẻ gì là sợ hãi khi trông thấy các Nữ thần Erinyes. Trước giờ, yếu đuối và mỏng manh vốn không phải bản tính của nàng, và thành thật mà nói, nàng cũng an tâm phần nào khi có Hephaestus ngay bên cạnh. Thân thể anh vạm vỡ tựa như một cây cột đá khổng lồ. Tuy không phải là Thần Atlas, nhưng anh có thể hứng chịu tia sét của Thần Zeus mà không hề hấn gì. Chỉ riêng bóng dáng đó đã giúp Aphrodite giữ được bình tĩnh khi phải đối mặt với các nữ thần đáng sợ.
Hephaestus cất tiếng hỏi, “Tôi rất lấy làm ngạc nhiên khi ba Nữ thần lại ghé thăm xứ sở Olympus. Liệu tôi có thể biết chuyện gì đã xảy ra?”
[Đây không phải việc của anh.]
Tuy nhiên, kỳ lạ thay, Aphrodite lại không nhận thấy vẻ nham hiểm trong giọng nói của Erinyes.
Aphrodite tò mò quan sát bọn họ. Những ngày qua, trong đầu nàng xuất hiện hàng loạt hình ảnh xa lạ, mặc dù chúng chỉ thoáng qua, nhưng ngay khi trông thấy Erinyes, nàng bỗng cảm thấy quen thuộc. Trong vô thức, nàng siết chặt lấy tay Hephaestus. Vì mải quan sát Erinyes, Aphrodite không nhận ra rằng anh đã thất thần cúi mặt xuống tự bao giờ.
“Vậy, các vị đến để gặp ai?” Zeus cất tiếng hỏi, xé toạc bầu không khí căng thẳng, sau khi nghe thấy câu hỏi của ông, ba nữ thần liền quay mặt về cùng một phía. Môi của Erinyes mấp máy, đoạn ba ngón tay mảnh khảnh cùng chỉ về phía Aphrodite.
[Chúng tôi đến để gặp cô em gái út.] Aphrodite hoảng hốt, “Tôi sao?”
[Đúng vậy, em gái.]
Mặc dù không được sinh ra từ sự giao hợp tự nhiên, nhưng Erinyes vẫn được xem là con của Uranos và Gaia. Thế nên, Nữ thần Aphrodite, đứa con được tạo ra từ thân thể của Uranos, cũng có thể xem như có cùng cha với ba người họ. Theo lẽ là như vậy, nhưng trông bọn họ không phải quá khác biệt để được gọi là chị em hay sao?
Aphrodite nhìn Erinyes với vẻ ngờ hoặc. Không như cách đối đãi với Thần Zeus ban nãy, ba Nữ thần Erinyes nhìn về phía Aphrodite và nói, âm thanh họ phát ra giống hệt như một đĩa hát:
[Nữ thần Aphrodite, cô con gái cuối cùng của bầu trời.]
[Chúng tôi đến đây với tư cách là nhân chứng cho lời thề của cô.]
[Nếu ngày hôm nay, lời thề đó bị phá vỡ, chúng tôi sẽ thi hành nghĩa vụ của mình.]
Aphrodite cau mày, nàng chẳng hiểu họ đang nói gì. Nàng gặng hỏi trong bối rối, “Lời thề nào cơ? Tôi không nhớ.”
Ngạc nhiên trước sự lơ đễnh của nàng, Zeus khẽ kêu lên, “Ôi trời, Aphrodite!”
“Gì chứ? Tôi chỉ bảo là không nhớ thôi mà.”
“Nàng không thể dối lừa được Nữ thần Erinyes đâu.”
Thế nên nàng mới đang thành thật trả lời đấy thôi! Aphrodite định cố thuyết phục Thần Zeus, nhưng Erinyes đã nhanh chóng tiếp lời.
[Đừng xen vào, Thần Zeus.]
Aphrodite đoán rằng nữ thần đã khiến Zeus im miệng chính là Alecto.
Nàng không chắc, nhưng cũng rất có thể. Sau đó, Alecto, Megaera, và Tisiphone lần lượt cất tiếng.
[Em gái, cô không nhớ âu cũng là lẽ đương nhiên.]
[Vì đó là một lời thề rất đặc biệt.]
[Khi đó, cô chỉ đơn thuần là một dạng chất lỏng không có suy nghĩ, vì vậy cô đã dùng chính hồi ức của mình để thề.] Đột nhiên, Hephaestus siết chặt tay nàng một cách mạnh bạo.
“A.”
Anh ta làm sao thế? Khó hiểu, Aphrodite cào vào lòng bàn tay của Hephaestus để trả đũa, rồi lại hướng mắt về phía Erinyes. Không chút do dự, nàng hỏi, “Ý các cô là: Nếu lời thề không được giữ trọn, kí ức của tôi sẽ bị lấy đi?”
[Đúng vậy.]
“Tôi đã thề gì vậy?”
Những con rắn ngoe nguẩy trên đầu Erinyes đột nhiên giận dữ và rít lên, để lộ những cặp răng nanh sắc nhọn, chúng rỉ ra loại nọc độc xanh ngắt khiếp đảm.
[Một khi cô hoàn thành lời thề, tự bản thân cô sẽ nhớ ra.]
“Nghĩa là cô không thể nói cho tôi biết?”
Erinyes gật đầu. Aphrodite liền nhận ra rằng, ký ức trống rỗng của mình hoàn toàn không xuất hiện một lời thề nào như những người chị em man rợ này đang nhắc tới. Thật quá đỗi kỳ lạ.
Khoan đã, họ nói gì cơ?
“Cô cho rằng tôi sẽ phá vỡ lời thề của mình? Vào ngày hôm nay?”
[Theo như chúng tôi thấy, rất có thể.]
Nếu lời thề bị phá vỡ, Nữ thần Erinyes sẽ có được ký ức Aphrodite, không phải nàng như đã nắm chắc phần thua trong cuộc chơi này rồi sao? Mắc kẹt trong tình thế oái ăm, Aphrodite đã xác định rõ kết cục, “Tôi phải làm cái quái gì bây giờ? Các cô thậm chí còn không biết, không, đừng! Đừng đến gần đây. Cô hãy đứng yên ở đó.”
[Được thôi. Cô không nhớ cũng không sao, lúc này cô vẫn sẽ an toàn.]
Aphrodite chăm chú theo dõi bước tiến chầm chậm của Erinyes. Chỉ một người cũng đã quá đáng sợ, huống hồ lại có đến ba Nữ thần báo thù, khả năng nàng giành chiến thắng nếu họ lao vào tranh đấu xem ra chỉ là con số không. Liệu nàng có thể nhờ các vị thần khác giúp sức? Athena chính là người sáng suốt nhất ở đây, nhưng cô ấy đã bị đám đông phía sau Erinyes che mất.
Tốt hơn là nàng nên chạy trốn. Aphrodite lùi ra sau, toan tìm đường rút lui, nhưng nàng đã bị một lực mạnh giữ lại trước khi kịp manh động.
“Hãy ở yên.”
Chính là Hephaestus. Anh tiến lên một bước, kéo Aphrodite ra phía sau mình. Một luồng gió thổi qua, phả vào cánh mũi nàng là mùi hương cơ thể anh, hương thơm vốn đã lưu trên bộ y phục dày dặn.
Đó là hương thơm của lửa và khói, của đam mê và kiên nhẫn trong anh. Trong vô thức, Aphrodite hít một hơi thật sâu. Chà, thật dễ chịu. Không ai biết được mùi hương này, nó cũng không thể lẫn với mùi hương nào khác được. Ước chi nàng có thể khám phá nhiều hơn…
Tuy nhiên, đây đâu phải lúc thích hợp để thưởng thức mùi hương cơ thể Hephaestus.
“Nữ thần Erinyes.”
Hephaestus cất tiếng, giọng nói anh không chút sợ hãi, không chút do dự.