Quyết Định Của Nữ Thần Aphrodite - Chapter 21 - Ác thần bại trận
Ác thần bại trận
Erinyes nhìn Hephaestus với ánh mắt tò mò. Sau đó, họ nghiêng đầu ngân lên một khúc ca.
[Hạnh nhân, ô liu, gia súc, núi lửa, và những bãi cát.]
[Vậy.]
[Người đó là anh sao?]
Hephaestus không đáp. Thế mà, thay vì lặp lại câu hỏi, Erinyes bỗng phá lên cười. Họ có vẻ không được vừa lòng cho lắm.
[ÔI trời! Đúng là anh rồi!]
[Anh làm tôi chết cười mất thôi!]
Điệu cười đinh tai nhức óc làm rung chuyển cả đất trời. Nghe thấy âm thanh dữ dội và chói tai đó, họ nổi gai ốc khắp người như thể vừa lướt qua một lưỡi dao sắc nhọn.
[Em gái à, cô đã thề vì cô biết chắc điều này sẽ xảy ra mà!]
Erinyes quay sang nói với Aphrodite, nhưng nàng vẫn chẳng hiểu gì cả. Aphrodite định thắc mắc, nhưng Hephaestus vẫn đang tiếp tục. Anh lại cất lời, “Nếu cô đã biết tôi có quyền được lên tiếng, Nữ thần Erinyes, hãy vui lòng cho biết điều gì đã xảy ra với lời thề của Aphrodite.”
Cả ba người họ giữ im lặng.
“Xin hãy kiểm tra lại giúp tôi.” Hephaestus cương quyết nói, vẫn giữ nguyên sự tôn trọng. Vẻ mặt Erinyes cau có, như thể không còn lựa chọn nào khác, cô cũng đành làm theo yêu cầu của Hephaestus. Sắc mặt cô ta thay đổi, không như ban nãy phớt lờ Thần Zeus.
[Chúng tôi chính là nhân chứng của lời thề.]
[Lời thề mà Nữ thần Aphrodite, cô con gái cuối cùng của bầu trời, đã tuyên thệ.]
Họ quay lại câu chuyện về lời thề, nhưng Aphrodite vẫn không khỏi mông lung. Mớ hỗn độn này lại tiếp tục khiến nàng khó chịu. Trí nhớ của nàng sẽ bị mất đi sao? Nàng nhắm nghiền mắt, chuẩn bị đón nhận điều khủng khiếp nào đó sắp kéo đến.
Nhưng những lời tiếp theo lại khiến nàng bất ngờ.
[Chúng tôi thấy rằng cô đang đi đúng hướng.]
“Hả? Gì cơ?” Aphrodite tròn mắt ngạc nhiên. Các cô đã bảo nó rất rắc rối mà, tại sao bây giờ lại đã thay đổi rồi? Trông thấy sự bối rối hiện trên khuôn mặt Aphrodite, Erinyes ôn tồn nói tiếp.
[Vào ngày tuyên thệ.]
[Những kí ức cũ đã quay lại với chủ nhân của chúng.]
[Cho nên chúng tôi không còn trách nhiệm gì nữa.]
Giọng nói cô ta vang lên rõ ràng. Có vẻ họ không mấy hài lòng khi không có được trí nhớ của Aphrodite. Những lời cuối cùng mà họ phát ra nặng nề như một lời nguyền rủa.
[Đương nhiên, đây là cơ hội nghìn năm có một. Vì nếu lời thề bị phá vỡ, Aphrodite sẽ không lấy lại được trí nhớ của mình.]
Dứt lời, Erinyes liền bay vút lên trời. Một lần nữa, đất trời lại bị đôi cánh khổng lồ của cô ta làm cho rung chuyển. Mặt đất nứt toác, để lộ cả một phần rễ cây. May mắn thay, Aphrodite vẫn bình an vô sự. Là nhờ Hephaestus, anh đã đứng trước che chắn cho nàng.
Aphrodite đăm chiêu nhìn vào tấm lưng của Hephaestus, nàng bỗng có một cảm giác là lạ. Anh đã bảo vệ nàng. Mặc dù bây giờ nàng chưa lấy lại được những ký ức cũ, nàng vẫn rất cảm động, nhưng đồng thời trong lòng cũng dấy lên một dấu hỏi về sự che chở của anh. Nàng tin rằng lý do của hôn ước này thực chất không chỉ có thế, và giữa họ cũng hoàn toàn không có gì cả, ít nhất theo nàng thấy được là vậy.
Thế thì tại sao? Tại sao anh lại làm như thế?
Nàng đã định cất lời hỏi, nhưng trong phút chốc, không gian méo mó đã trở lại như cũ trước khi nàng kịp mở miệng. Các vị thần nhanh chóng chạy về phía họ và sốt sắng hỏi han.
“Hephaestus, Aphrodite! Hai người không sao chứ?”
“Ôi trời, Thần Hephaestus! Mặt của anh đã bị thương rồi kìa?”
Gì chứ? Giật mình, nàng toan kéo Hephaestus quay lại, nhưng sức lực của Aphrodite làm sao có thể xoay chuyển được anh. Có vẻ như không muốn để nàng trông thấy, Hephaestus liền quay mặt sang hướng khác. Aphrodite nghiêm nghị, “Hãy để em xem vết thương của anh.”
“Nàng không nên nhìn đâu.”
“Đâu nào? Nếu nó nghiêm trọng, chúng ta phải nhanh chóng xử lý.”
“Chỉ là một vết xước thôi. Một chốc sẽ khỏi ngay ấy mà.”
Anh đang nói cái quái gì đấy? Aphrodite điên tiết. Nàng cố tranh cãi, nhưng anh đã nắm chặt lấy tay nàng và ngoảnh mặt né tránh đi. Anh thậm chí còn ngang bướng né tránh Thần Apollo, nhưng cuối cùng cũng chịu để cho anh ta chăm sóc. Apollo dùng tấm vải lanh lau đi vết máu, rồi anh nói, “Ổn cả rồi.”
“Tốt rồi.”
“Chúng ta nên tiếp tục buổi lễ thôi, nhỉ?”
Khi vết thương đã được chữa lành, Hephaestus quay lại nhìn Aphrodite. Aphrodite nheo mắt, kỹ lưỡng ngắm nghía từng điểm trên khuôn mặt anh. Nàng chẳng trông thấy thương tích nào, nhưng Hephaestus lại có vẻ e ngại. Anh hỏi, “Nàng không phiền chứ?”
Aphrodite cũng chỉ biết cười. Anh ta thật là một người đàn ông luôn gây bất ngờ cho người khác. Việc anh trở thành chồng xem ra cũng thú vị đấy chứ. Thật đấy.