Quyết Định Của Nữ Thần Aphrodite - Chapter 22 - Đêm tân hôn (I)
Đêm tân hôn (I)
Mặc dù có chút chậm trễ, nhưng hôn lễ vẫn diễn ra đúng như dự kiến, và buổi lễ cũng nhanh chóng kết thúc. Đôi uyên ương đã tuyên thệ sẽ trở thành bạn đời của nhau. Và, tất cả chỉ có thế. Dẫu sao thì hôn lễ cũng không phải là trọng tâm của đám cưới; bữa yến tiệc sau đó mới chính là mục đích của buổi lễ này. Bữa tiệc trở thành đỉnh cao hoành tráng trong hôn lễ đã được cả xứ sở Olympus từ lâu mong đợi.
“Chúc mừng Hephaestus và Aphrodite!”
Đám đông say sưa hò hét, nâng ly chúc mừng đôi vợ chồng trẻ. Thần Dionysus cười tươi rạng rỡ trông theo mọi người. Rượu ngon rót mãi chẳng cạn, những bàn tiệc đầy ắp những món ăn nhiều màu sắc. Các vị thần say sưa ăn uống bên tiếng nhạc xập xình, trong khi một nhóm tiên nữ nhảy múa và xoay tròn giữa trung tâm phòng tiệc. Tiếng cười nói của họ vang vọng khi ban phước lành và những lời chúc tốt đẹp cho cặp tân lang tân nương.
Dường như khách mời của bữa yến tiệc không chỉ mê mẩn với rượu ngon. Bữa tiệc này khiến họ thích thú và ấn tượng hơn hàng ngàn những dịp kỷ niệm khác mà họ đã tham dự. Không ai nhắc đến, nhưng rõ ràng là tất cả mọi người đều muốn quên đi lần chạm trán kinh hoàng với Nữ thần Erinyes.
Olympus là một xứ sở thiên đường, và tất nhiên, cư dân ở đó sẽ không bận tâm đến những thứ xấu xí. Mọi người sẽ không bao giờ nhắc về những điều cần được quên đi. Để tiễn biệt sự xuất hiện hắc ám và những chuyện không vui, họ ra sức cười sảng khoái hơn, uống nhiều hơn và chơi nhạc lớn hơn, lớn hơn nữa!
Phải mất một lúc để những vị khách tỉnh dậy sau cơn say và nhớ lại lý do họ đã đến đó. “Hai người họ đâu rồi nhỉ?” Một người cất tiếng.
“Ừ… Tôi chẳng biết nữa. Tôi phải nâng ly; phải chúc mừng họ!” Người khác đáp lại.
Vài vị thần bước đến vỗ vai những kẻ say rượu và cười.
“Ôi, đồ ngốc này. Bây giờ vẫn còn quá sớm để gặp.”
“Gì cơ?”
“Hai người họ đã đến phòng tân hôn từ lâu rồi. Bọn ta cũng sắp rời đi đây, đừng uống nữa, mau tỉnh táo lại đi.”
“Không thể nào! Họ vừa rời đi rồi á?”
Những lời lẩm bẩm hoài nghi kia của kẻ kia cho thấy có vẻ hắn ta sắp nổi cáu và không mấy được hài lòng cho lắm. Một kẻ khác cũng bắt đầu cằn nhằn và phun ra những lời lẽ cay độc. Trong khi đó, những người khác lại phàn nàn vì đôi vợ chồng mới cưới rời đi mà chẳng nói lời nào, nghĩ đến những chuyện đang diễn ra trong phòng trăng mật, đa số có vẻ đều cảm thấy khó chịu.
“Tôi thật không thể tin được mà!”
***
Mặc kệ sự phẫn nộ của đám khách mời, đôi vợ chồng lui về căn phòng ngủ mới, nơi được chuẩn bị trong dinh thự của Aphrodite. Nơi đây vốn dĩ đã quá mỹ lệ, thế nên họ chẳng phải cất công tìm kiếm một địa điểm khác để xây nhà. Tất cả mọi người đứng ra tổ chức hôn lễ đều đồng tình với ý kiến đó.
Đương nhiên, thánh địa của Hephaestus ngay từ đầu đã không được nhắc đến. Làm sao có thể đặt một chiếc giường tân hôn ở nơi chỉ toàn than đá và lửa, thay vì một nơi ngập tràn hương hoa và rộn ràng tiếng chim hót.
Aphrodite biết rõ kế hoạch từ đầu đã là vậy, nhưng sao nàng vẫn cảm thấy lạ lùng khi phải quay về đây cùng với Hephaestus. Nàng liếc nhìn người chồng mới cưới, cũng là người đàn ông đầu tiên đặt chân đến thánh địa của mình. Nàng mãi chẳng biết nói gì cả.
“Nơi này thực sự không phù hợp với anh.”
Như thể đang chế giễu anh, mặc dù nàng chẳng cố tình làm vậy. Hephaestus gật gù, anh xoay người quan sát căn phòng diễm lệ.
“Tôi biết.”
Aphrodite cố gắng chữa lời buột miệng trước khi bầu không khí trở nên khó xử. “Ý tôi là màu sắc không phù hợp với anh thôi, tôi không có ý gì khác.”
“Thế nào thì tôi cũng không bận tâm đâu mà.”
“Không phải, ý tôi là…” Aphrodite cố giải thích, nhưng bỗng ngừng lại.
“Sao thế?” Hephaestus hỏi.
“Đừng bận tâm. Không có gì đâu.”
Nhưng Hephaestus lại không dễ dàng từ bỏ. “Nếu có điều cần nói, nàng cứ nói đi.”
“Tôi bảo là đừng bận tâm mà. Tôi mệt mỏi rồi.”
Aphrodite thở dài và ngồi xuống chiếc ghế yêu thích. Những ngày cận hôn lễ thật sự rất bận rộn, và giờ đây, nàng như thể đã bị rút hết sức lực. Nàng đã phải tất bật chuẩn bị cho buổi lễ, đối phó với những bất đồng từ Hera. Sau đó là cuộc gặp gỡ kinh hoàng với Nữ thần Erinyes. Cuối cùng lại dính vào một cuộc tranh cãi khác, với người đàn ông đang đứng trước mặt.
“Vậy nàng nên nghỉ ngơi đi.”
Lời đáp này là điều duy nhất nàng muốn được nghe thấy lúc này. Nàng ngước đầu lên và bối rối nhìn Hephaestus, sau đó cất tiếng hỏi, “Anh có thể lặp lại được không?”
Anh lặp lại lời nói. “Tôi bảo nàng nên đi nghỉ đi. Nàng trông rất mệt mỏi và cần được nghỉ ngơi đấy.”
Aphrodite im lặng nhìn về phía anh.
“Đừng ngồi đó nữa,” anh cất tiếng. “Sao nàng không lên giường ngả lưng đi.”
Đó là một lời đề nghị hết sức chu đáo, đủ khiến cho nàng Aphrodite đứng phắt dậy khỏi ghế.
“Anh đang đùa à?”, nàng cao giọng hỏi.